Mẹ nuôi quỷ

Truyền thuyết: Lão Diêm vương quản lý chuyện sống chết ở dương gian, mười tám tầng địa ngục dưới Minh giới. Ở mỗi địa phương có Thành hoàng của nơi đó trông coi quản lý, mà mỗi Thành hoàng lại có mấy Quỷ nha môn, trong mỗi Quỷ nha môn đều có một vị quỷ sai và một vài quỷ dịch.

Chức năng chủ yếu của những Quỷ nha môn này là giúp đỡ các linh hồn sắp được đầu thai có nơi chuyển kiếp hoặc là điều tra ác quỷ. Bới vì chuyện đầu thai không phải cứ tùy tiện đầu thai là được, mà phải tra rõ người này lúc sinh tiền đã làm những chuyện xấu gì, căn cứ vào mức độ làm ác mà quyết định lúc nào thì được đầu thai, được vào đường luân hồi của con người hay đường súc vật.

Mấy người cùng hung cực ác, tội nghiệt tày trời ở địa phương thì Quỷ nha môn không có quyền quyết định được, phải báo lại cho Địa Phủ, cũng chính là điện U Minh, do Diêm Vương cân nhắc quyết dịnh đám quỷ kia sẽ phải chịu tội ở tầng địa ngục nào.

Tuy rằng Quỷ nha môn do Thành hoàng chủ quản, là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng ban đầu những chuyện như giúp quỷ tìm chốn đầu thai hay điều tra ác quỷ đều do Quỷ nha môn lo liệu. Tuy rằng không thể nói Quỷ nha môn một tay che trời, nhưng những vấn đề như niệm tình riêng mà làm sai pháp luật thì không phải là không có.

Câu chuyện xảy ra trong thời kỳ dân quốc, tại một thôn tên là Tiểu Lý Ba. Thời đó vào buổi tối người nghèo còn không thể thắp được đèn dầu, lại vì tiết trời nóng bức, người cùng khổ thường chạy tới một gốc liễu lớn để hưởng lạnh. Buổi tối hôm đó trăng sáng tạnh mây, gió thổi hiu hiu, người đến gốc liễu cổ thụ nằm hóng mát rất nhiều, túm năm tụm ba lải nhải chuyện nhà.

Lúc này mẹ của Hổ Tử vội vã chạy tới, nói: “Thím à, mau mau đến xem cho con của tôi với!” Mẹ của Hổ Tử vừa nói chuyện vừa không kìm được nước mắt.

Một bà lão ngồi dưới gốc cây liễu hỏi: “Mẹ của Hổ Tử đấy à! Đừng nóng vội, nói xem rốt cuộc Hổ Tử bị làm sao?”

“Thím à, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Buổi tối nay lúc ăn cơm nó vẫn bình thường, đang ăn được một nửa đột nhiên giống như ma nhập vậy, không nói không rằng, nằm ở trên giường đất không động đậy… Thím à, thím mau đi cùng với tôi xem thế nào đi!” Mẹ của Hổ Từ vừa nói vừa kéo tay đỡ bà lão đi.

Tới nhà Hổ Tử, bà lão đi tới đầu giường ghé đầu nhìn, thấy Hổ Tử đang nằm trên đó như người chết, không hề nhúc nhích. Bà còng lưng lật mí mắt của Hổ Tử ra nhìn một chút, lại kề ngón tay vào mũi xem hơi thở của cậu bé, vẻ mặt rất nặng nề.

Ngẫm nghĩ một lúc, bà lão đứng dậy, trầm trọng nói: “Hồn của Hổ Tử này đã bị bắt đi rồi.”

Mẹ của Hổ Tử nghe thấy thế, mặt mày trắng bệch, hoảng hốt nói: “Làm sao mà thím biết?”

Bà lão nói: “Người bình thường như chúng ta khi bất tỉnh con ngươi sẽ trợt lên trên, còn cô nhìn xem mắt của con cô con ngươi ở giữa, vẫn còn hơi sáng. Mặc dù hơi thở của nó vẫn bình thường nhưng nguyên thần đã mất, vậy nên nó mới như thế này. Nếu không mau chóng bắt hồn về, chỉ sợ…”

Mẹ của Hổ Tử lo lắng đến phát khóc, cuống cuồng hỏi: “Vậy phải như thế nào mới bắt được hồn của Hổ Tử về?”

Bà lão thờ dài một hơi, nói: “Những lúc thế này có nóng vội cũng chẳng được ích gì, đầu tiên hãy đoán xem hồn phách của con cô bị bắt đến chỗ nào, sao đó tìm cách gọi trở về.”

Mẹ của Hổ Tử xoa đầu đứa con trai, nói trong nước mắt: “Vậy… vậy làm sao mới biết hồn của nó bị bắt tới chỗ nào?”

Bà lão ngẫm ngợi trong chốc lát rồi nói:”Chuyện đã thế này, thuật chiêu hồn thông thường đều vô dụng, chỉ có thể nhờ quỷ dẫn đường.”

Quỷ dẫn đường, chỉ nội cái tên này đã khiến người ta phải e sợ. Bà lão lại nói: “Mẹ của Hổ Tử, muốn quỷ thuận lợi vào nhà, cô phải gỡ tấm môn thần ngoài cửa xuống, sau đó treo hai chiếc đèn lồng trắng ở bên ngoài.”

Mẹ của Hổ Tử không dám rề rà, vội vàng thưa dạ rồi đi làm. Chẳng bao lâu sau, đèn lồng dán giấy trắng đã được làm xong, cô ta thắp nến ở trong rồi treo ngoài cửa, lại tháo tấm môn thần xuống. Bà lão sai mẹ của Hổ Tử lấy hai cái chén cơm, đổ vào đó một ít gạo nếp, sau đó mỗi chén đều cắm ba nén hương.

Bà lão lấy một tấm giấy vàng, dùng máu tươi ở đầu ngón tay viết viết rồi vẽ vẽ, cũng không biết là bà vẽ những cái gì. Sau khi đã viết xong bà lão đặt tấm giấy lên trán của Hổ Tử, nói: “Bây giờ ta sẽ thổi tắt đèn, bất luận nhà cô nhìn thấy bất cứ thứ gì đều không được nói ra tiếng, cũng không cần sợ hãi.”

“Vâng.” Mẹ của Hổ Tử gật đầu đồng ý.

Ngọn đèn dầu bị thổi tắt, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào qua ô cửa sổ nhỏ, trong phòng rất tối. Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết là đã bao lâu, đột nhiên bên ngoài gió nổi, tiếng cánh cửa bị gió vờn càch cạch.

Mẹ của Hổ tử cảm thấy được nhiệt độ trong phòng đang từ từ giảm xuống, nhưng nhớ đến lời dặn dò của bà lão, cô ta không dám lên tiếng. Cô ta nhìn về phía góc phòng, suýt hét lên một tiếng nhưng đã vội vã lấy tay che lại kịp. Trong góc tối có người mặc áo trắng đang đứng ở đó, là một người phụ nữ tóc dài.

“Tỷ tỷ, gọi muội tới có chuyện gì sao?” Giọng nói đó yếu ớt mà ma mị, tựa hồ như đến từ một thế giới khác.

Bà lão nói: “Muội muội tốt của ta, muội từ phía bên kia tới, liệu có biết hồn của đứa nhỏ này bị kẻ nào bắt đi rồi không? Cả nhà nó đều là người tốt, nó cũng không có bệnh tật gì, tại sao lại vô duyên vô cớ bị bắt hồn đi mất?”

Người phụ nữ nọ não nề nói: “Haizz, tỷ tỷ… chắc là tỷ không biết rồi. Nhà Lưu Bá Thiên ở trong thôn chỉ sinh được một đứa con trai độc đinh. Không phải mọi người vẫn hay gọi cậu ta là Tịnh Nhai Thái Tuế (chỉ kẻ ác bá) sao? Tên đó mắc bệnh không sạch sẽ, đã sắp không sống nổi nữa rồi. Lưu Bá Thiên đang đóng cửa mấy ngày liền để mời đạo sỹ về làm phép đấy. Quỷ nha môn nhận của bọn họ bao nhiêu lợi ích, đã đồng ý tiếp mạng cho thằng đó. Tỷ à, tỷ cũng biết âm dương thì phải cân bằng, Quỷ nha môn kéo dài tuổi thọ cho tên đó thì phải tìm một người khác mà thế mạng…

Bà lão khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là như vậy! Cảm ơn muội muội đã báo cho ta. Nếu đã biết nguyên nhân thì chuyện này cũng dễ giải quyết.”

Nữ quỷ kia đi về phía cuối chiếc giường đất, lấy tay nhẹ xoa đầu Hổ Tử: “Ôi, nếu ta cũng có một đứa con như thế này thì tốt biết nhường nào! Chỉ tiếc rằng ta chết sớm, chỉ là một cô hồn dã quỷ, ngày lễ ngày giỗ, đến cả… haizz!”

Mẹ của Hổ Tử vội vàng nói: “Nếu thế… thì…Ôi, nhìn cô còn trẻ, tôi cũng không biết xưng hô với cô thế nào. Nếu cô đã có lòng thương nó, vậy thì để cho Hổ Tử nhận cô làm mẹ nuôi có được không, sau này không phải làm một cô hồn dã quỷ nữa.”

Nữ quỷ nghe vậy thì cười khanh khách, nói: “Có chuyện tốt như vậy sao!” Đoạn, nữ quỷ quay người, nói với bà lão: “Tỷ tỷ à, tỷ không cần phải đốt đơn tố cáo lên chỗ Thành hoàng nữa. Nếu muội đã là mẹ nuôi của Hổ Tử, vậy thì chuyện này muội phải lo liệu đến cùng. Muội sẽ đến chỗ Thành hoàng cáo tội của chúng, nếu như Thành hoàng không chịu xử lý muội sẽ làm loạn đến tận Địa Phủ, có thế nào cũng phải cứu được nghĩa tử của muội về…” Nữ quỷ nói rồi biến mất.

Có lẽ là khoảng hai canh giờ sau, Hổ Tử dần dần tỉnh lại: “Mẹ, con bị làm sao thế?”

Mẹ của Hổ Tử ôm chặt con, hôn lên trán nó rồi lại lau nước mắt nói: “Con ơi, ngày mai chúng ta đến thăm mộ của mẹ nuôi con, đốt cho người đó nhiều vàng mã một chút. Đúng rồi, còn phải lập cho cô ấy một cái bài vị trong nhà…”

Lại không bao lâu nữa, người ta nghe thấy phía nhà Lưu Bá Thiên truyền đến tiếng khóc than rền rĩ…

Nguồn: Weibo Việt Nam (Dịch bởi: Hồng Duyên Trần)

5/5 - (2 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *