Câu hỏi này tôi nhất định phải trả lời.
Tôi từng bị doạ đến tê cứng cả người, thậm chí trên cổ, trên chân, trên tay, chỗ nào có thể đeo được tượng Quan Âm, chuỗi hạt tôi đều đeo hết rồi, nhưng vẫn không có tác dụng.
Chị họ an ủi tôi, nói qua 18 tuổi sẽ ổn thôi, cho nên những chuyện xấu coi như qua hết rồi.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi học cấp 2, năm lớp 7, bởi vì rất ngưỡng mộ người anh họ học bá của tôi cho nên tôi đã chọn học ở trường cấp 2 của anh ấy, ngôi trường ấy cách nhà khá xa cho nên tôi ở nội trú.
Một buổi tối nọ, lúc mọi người đang chuẩn bị đi đánh răng, tôi nghe thấy trên lầu có người đang vội vã chạy xuống, điên cuồng gõ cửa phòng của cô quản lí KTX, vừa khóc vừa gõ (phòng của tôi nằm cạnh cầu thang, do đó có thể nghe được tiếng cậu ấy chạy xuống lầu, với lại phòng của cô quản lí cũng ở đối diện với chúng tôi).
Cô quản lí mở cửa hỏi cậu ấy có chuyện gì, bạn nữ ấy vừa khóc vừa nói “Có ma, có ma”, cô quản lí vừa nghe xong liền nổi nóng, quát một tiếng: “Cháu nói điên nói khùng cái gì đấy?” Sau đó vội vàng lôi bạn nữ vào trong phòng đóng cửa lại nói chuyện.
Tinh thần của bạn nữ ấy không ổn định, nói chuyện rất to, vì vậy dù đã đóng cửa nhưng tôi vẫn nghe được sơ sơ vài chuyện, đại khái là cậu ấy đi nhà vệ sinh, rõ ràng đã khoá cửa lại rồi, không biết tại sao cửa lại từ từ mở ra, hơn nữa lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên trần nhà vệ sinh có treo một con dao.
Sau đó cô quản lí đích thân đi cùng bạn nữ ấy lên lầu kiểm tra, không hề thấy con dao nào, chuyện này cũng đã qua rồi, tôi cũng không để trong lòng, những cũng vào chính buổi tối hôm ấy tôi đã được tự mình trải nghiệm.
Thời điểm đó vẫn còn thịnh hành máy cassette, mẹ tôi vì để tôi học tiếng Anh nên cũng mua cho tôi một cái (tôi dùng để nghe nhạc Lâm Tuấn Kiệt), bình thường tôi hay tháo pin đồng hồ báo thức ra lắp vào máy cassette.
Buổi tối hôm ấy tôi đã ngủ say rồi, nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, không biết bằng cách nào đó mà tỉnh dậy, sau đó định đi ngủ tiếp thì nghe thấy cái đồng hồ báo thức bên cạnh tôi phát ra âm thanh “tăng tăng tăng”, tôi không nghĩ nhiều, cho rằng đó là âm thanh phát ra khi kim đồng hồ hoạt động, giật mình một cái, tôi đột nhiên nhớ ra mình đã tháo pin đồng hồ ra rồi, nó không thể phát ra âm thanh được (Tôi không dám gõ tiếp nữa rồi, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy lạnh sống lưng), nghĩ đến đây, toàn thân tôi cứng đờ ra, không dám cử động, cũng không dám quay đầu qua nhìn đồng hồ.
Chầm chậm, trong căn phòng yên tĩnh, tôi phát hiện ra âm thanh ấy rất có nhịp điệu, từng tiếng từng tiếng cách nhau rất có quy luật, hơn nữa âm thanh ấy rất giống như có móng tay dài gõ lên trên mặt đồng hồ, lúc đó tôi lại nghĩ, có khi nào là cô bạn giường trên cùng phía với tôi đang cố ý doạ tôi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nhưng tôi lập tức nhớ ra cô ấy đã xuống giường dưới ngủ cùng với người bạn cùng phòng thân thiết rồi, cho nên giường trên chỉ có một mình tôi mà thôi.
Tôi sợ đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, dằn vặt hết nửa tiếng đồng hồ, tôi lấy hết dũng khí, từ từ quay đầu (thực sự là rất chậm, bởi vì cảm giác tất cả bắp thịt đều cứng lại hết rồi), lúc tôi nhìn về đồng hồ, âm thanh dừng lại, tôi liền nhìn chằm chằm vào nó, âm thanh ấy cũng không xuất hiện, cho nên tôi yên tâm đi ngủ, nhưng khi tôi vừa nhắm mắt lại, âm thanh ấy lại xuất hiện, tôi không dám cử động, đến cả mắt cũng không dám mở, sợ muốn chết, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi mở to mắt ra cầm đồng hồ đặt ở chỗ để hành lí ngay cửa, âm thanh không còn nữa, tôi cũng yên tâm ngủ ngon rồi.
Mọi người nghĩ chuyện đến đây là hết rồi sao? Nếu chỉ có như vậy, sau này tôi đã không điên cuồng đi cầu nguyện Phật Tổ và Bồ Tát.
Lúc nghỉ đông về nhà, tôi kể chuyện này cho mẹ nghe, nhưng mẹ không tin tôi, còn bảo tôi nói nhảm, cho nên sau đó từ lớp 7 đến lớp 12, tất cả những chuyện tâm linh mà tôi gặp phải tôi đều không nói cho mẹ biết, cho đến một tháng trước kì thi đại học.
Trở lại vấn đề, tiếp tục câu chuyện trước đó, bởi vì mẹ không nỡ để tôi đi học xa như vậy, cho nên vào học kì 2 lớp 7 đã chuyển trường cho tôi về học ở gần nhà.
Có một đêm nọ, tôi ở nhà làm bài tập, đối với chuyện bản thân trải qua trước đó tôi vẫn cảm thấy khiếp sợ, cho nên tôi vẫn là có chút sợ hãi đối với màn đêm, nhưng đêm hôm đó mấy người trong đó có mẹ tôi ngồi đánh bài trong nhà bếp, nhà bếp lại ở đối diện cửa sổ phòng tôi, cho nên tôi tương đối yên tâm, không kéo rèm cửa lại, yên tâm làm bài tập.
Đến khi làm xong mới phát hiện ra đã hơn 10 giờ rồi, ngoài cửa sổ tối đen như mực, tôi hơi sợ, lập tức kéo rèm lại, lúc sắp kéo xong, cửa sổ phát ra tiếng “bịch” rất lớn, giống như có cái gì va vào mặt kính, cả tấm kính rung lên một hồi, tôi giật mình, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một nhúm tóc rơi xuống bên ngoài cửa sổ, lúc đó tôi không có phản ứng gì, nhanh chóng kéo rèm lại rồi leo lên giường.
Sau đó, tôi bắt đầu không e dè mà mua rất nhiều chuỗi hạy, tượng Quan Âm, đeo lên cổ, lên tay, vẫn cảm thấy chưa đủ, trên chân, trên balo, chỗ nào để được tôi đều để hết, còn sau đó thỉnh thoảng tôi đều có thể nghe thấy âm thanh, ví dụ như tựa vào đầu giường đọc sách (giường của tôi là loại đầu giường có thể mở ra, bên trong có thể chứa đồ), mỗi đêm đều có thể nghe thấy bên trong tủ đầu giường có thứ gì đó đang gõ, lúc đầu rất sợ, từ từ rồi cũng lờn, mỗi lần nghe thấy tôi đều im lặng đeo tai nghe lên vừa nghe nhạc vừa học.
Một buổi tự học muộn hồi lớp 8, sau khi học xong, lớp bên cạnh có một bạn nữ đột nhiên lại khóc trên sân thượng, ai khuyên cũng không được, giáo viên hỏi cậu ấy bị làm sao cậu ấy cũng không trả lời, chỉ khóc một mạch, bạn học của cậu ấy nói cậu ấy sau khi đi ăn trưa trở về là đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi, sau đó không hiểu vì sao lại khóc.
Lúc đó không rõ là chuyện gì, nhân lúc tan học, tôi đi tìm bạn của mình chơi.
Tôi thích chơi trốn tìm, lúc đó phòng học của chúng tôi nằm ở lầu 4, tôi nấp ở hành lang bên ngoài văn phòng ở lầu 3, đợi bạn của tôi đến tìm, đợi mãi đợi mãi, tôi bèn nghe thấy từ bên trong văn phòng truyền đến tiếng bước chân, tôi cảm thấy rất kì lạ, đã muộn như thế này, các thầy cô trong văn phòng đều đi cả rồi, ai lại ở bên trong?
Thế là tôi nhìn vào trong cửa sổ, tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui, giống như đang mang giày da, lại còn mỗi lúc một gần, lúc đó tôi liền vội vàng chạy lên lầu.
Sau đó tôi nói chuyện này với người bạn thân A của tôi, A đột nhiên nói “Cậu biết bạn nữ ấy vì sao khóc không?” tôi bảo không biết.
A nói, buổi trưa hôm ấy cậu ấy cùng bạn nữ kia đi ăn cơm, lúc về đi qua lầu 3, cậu ấy và bạn kia đều nhìn thấy, bên trong văn phòng nằm bên cạnh hành lang có một đôi chân đang vắt nghiêng, mang một đôi giày da, ở mũi giày còn có dính một chút máu.
A nói lúc đó cậu ấy cảm thấy rất kì quái, bởi vì cửa văn phòng đang đóng (các thầy cô trong văn phòng không trông coi giờ tự học muộn, đều đã đi về hết rồi), nhưng đôi chân ấy lại đang nằm nghiêng, tư thế ấy giống như đang ngồi ôm chân dựa vào cửa, nhưng dựa vào khoảng cách giữa cửa văn phòng và bức tường, nếu như là đang ngồi, đáng lẽ ra phải nhìn đến được bắp đùi, nhưng tại sao lại chỉ có thể thấy được bàn chân.
A nói lúc ấy cậu ấy thấy kì lạ nhưng không quan tâm, tiếp tục đi, nhưng còn bạn nữ kia, lúc đi qua đã thò đầu nhìn vào một chút. Cậu ấy nói với A cậu ấy nhìn thấy một người đang ngồi, nhưng không có đầu.
Tôi nghe xong, liên tưởng tới những gì mình nghe được, cảm thấy sởn hết cả gai óc.
Sau đó nghỉ hè, bởi vì ba mẹ đi ra ngoài, tôi một mình ở nhà sợ hãi, bèn rủ người bạn B đến ngủ cùng.
B biết tôi từng gặp những chuyện như vậy, cho nên trước khi đến nhà tôi đã đặt biệt đi mua một sợi dây thừng đỏ, thắt một nút chết đeo lên tay, B nói, tớ có cái này, buổi tối sẽ không sợ nữa.
Đến tối, tôi cùng cậu ấy nói chuyện đến hơn 11 giờ, tôi nhớ rõ thời gian là bởi vì lúc đó tôi nói hơn 11 giờ rồi, chúng ta ngủ thôi.
Sau đó chính là vào lúc đó, cái đèn trong phòng tôi bắt đầu nhấp nháy, nhấp nháy vài cái cuối cùng tắt vụt, lúc đó B hai mắt chết đứng nhìn tôi, hỏi có chuyện gì vậy. Bên giường có tôi có một cái đèn ngủ, ánh đèn rất yếu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của B, mắt của B vốn dĩ đã to, lại thêm cậu ấy mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đột nhiên cảm thấy biểu cảm của cậu ấy còn đáng sợ hơn việc đèn bị tắt…
Tôi an ủi cậu ấy, đừng sợ đừng sợ, có thể là do dây đèn tiếp xúc không tốt. Sau đó cậu ấy không nói nữa, vẫn cứ như cũ trừng mắt nhìn tôi, qua một lút, cậu ấy có chút run run nhỏ tiếng nói, “Cậu nghe xem, bên ngoài có phải có người đang gõ cửa”, tôi nghe một các cẩn thận, cửa phòng khách hình như thật sự có người gõ, hơn nữa âm thanh mỗi lúc một to, sau đó nghe giống như đang đập cửa vậy.
Lúc đó B sợ đến nỗi ứa nước mắt, cô ấy nói rất nhỏ tiếng “Làm sao đây, tớ không dám cử động”, tôi nói đừng hoảng, đừng hoảng, có lẽ một lúc sẽ đi thôi
Tôi cảm thấy lúc đó có lẽ là bị doạ đến quen rồi, cho nên mặc dù là sợ, nhưng hình như đã bình tĩnh hơn so với trước đây.
B giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, mò mẫm cổ tay, sau đó sợ hãi hơn nói, “Không thấy sợi dây đỏ của tớ nữa”, lúc đó tôi cũng sợ rồi, nói “Có thể cậu thắt không chặt, rơi rồi”, cậu ấy nói “Không thể nào! Tớ đã thắt nút chết”, sau đó cậu ấy ngồi dậy, giống như bị điên tìm khắp giường, sau khi tìm xong một hồi, cậu ấy lại nằm xuống, trong mắt đầy nỗi kinh hoàng, “Tớ không tìm thấy”.
Hai người chúng tôi đều không dám cử động, căng thẳng nhìn nhau, qua một lúc, tiếng gõ cửa dừng lại rồi, tôi và B không dám thả lỏng, vẫn giữ trạng thái căng thẳng cao độ.
Sau đó, B sốt ruột nói, “Hình như, hình như là đang gõ cửa phòng chúng ta”, tôi không trả lời cô ấy, cũng không dám trả lời, bởi vì lúc đó cửa phòng của tôi quả thực giống như đang bị ai đập vậy, cửa phòng tôi làm bằng gỗ, cho nên còn có thể cảm thấy cả cánh cửa bị lực mạnh tác động làm rung lên vậy.
Không biết qua bao lâu, âm thanh ấy không còn nữa, lại thêm một lúc sau, đèn bắt đầu nhấp nháy, sau cùng bừng sáng.
Ngày hôm đó tôi không tắt đèn, ngày hôm sau, lúc B đi về nói “Sau này tớ sẽ không đến nhà cậu qua đêm nữa”, tôi rất xin lỗi tiễn cậu ấy về.
Sau đó vẫn coi như là yên ổn, chỉ là trong mơ thường hay mơ thấy một người hoặc là cầm dao muốn chém tôi, hoặc là quay lưng về phía tôi nói “Cuối cùng cô cũng đến rồi”, lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ kiếp trước kiếp này.
Cho đến một tháng trước kì thi hàng tháng năm 12, tôi vẫn đang chăm chỉ làm bài tập, cảm thấy chân mình bị chân con gì đó cào, tôi vội cúi đầu xuống nhìn, nhưng không thấy gì cả. Tôi cho rằng con hamster của bạn học xổng chuồng, nhìn xem vị trí của con hamster, lại thấy hamster vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong lồng.
Lúc đó tôi nghĩ, lẽ nào thứ đó lại đến rồi? Nói xong cười trừ, lúc đó thứ tôi sợ không phải là chuyện tâm linh xảy ra với mình, mà là sợ chuyện tâm linh sẽ ảnh hưởng đến kì thi đại học của mình.
Cho nên đêm đó tôi đưa người bạn C về nhà (bạn B dù có đánh chết cũng sẽ không tới), bởi vì tôi sợ mẹ sẽ không tin mình, cho nên hi vọng cậu ấy có thể nói giúp cho tôi.
Đêm đó, tôi kể hết tất cả mọi chuyện mà tôi gặp phải trong mấy năm qua cho mẹ nghe, mẹ vốn không tin, nhưng thấy tôi khóc quá, lại thêm bạn tôi cũng giúp tôi chứng minh, từ từ tin rồi.
Lúc nói hết tất cả ngày hôm ấy, quả thực cảm thấy uất ức, quả thực rất sợ, giống như khóc ra hết tất cả những nỗi sợ hãi mấy năm qua vậy.
Sau đó mẹ đưa tôi đi xin bùa, cắt tóc xong vị đại sư trong chùa nói nhất định phải dùng vải đỏ bọc lá bùa thành hình tam giác ngược, lại thêm ngoài lúc tắm ra, những lúc khác không được tháo xuống, mẹ tôi làm theo như vậy, ngoài ra còn treo tượng Quan Âm ở đầu giường tôi, phòng tôi chỗ nào có gương đều phủ lại hết.
Cho nên từ năm 1 đến năm 4, câu hỏi xác thực QQ của tôi luôn là “Mấy tấm gương trong nhà tôi sao vậy?”
Vào ngày tôi thi đại học, mẹ nắm một nắm gạo bỏ vào trong đồng phục của tôi, bảo tôi đừng lấy ra. Cho nên sau đó mới gây ra chuyện cười, cũng vào lúc chúng tôi tốt nghiệp, đều là đi học ở trường, lúc đó việc buôn bán rất tốt, đến nỗi không kịp ăn cơm trưa, tôi và các bạn đều rất đói, lúc đó tôi mặc đồng phục, bởi vì là ngồi xổm, gạo trong đồng phục đều rơi hết ra, bạn bè tôi nhìn thấy, ngây người ra một lúc nói “Cậu quả là nhìn xa trông rộng ha, biết bọn tớ đói rồi, đến cả gạo cũng đem đến sẵn”.
Quả thực sau khi thi xong đại học, thời gian học đại học rất ít khi gặp phải, chỉ có lúc làm đề tài nghiên cứu là gặp hai lần, có thể là do dương khí của bạn trai tôi cao.
Còn về người bạn B tại sao lại cự tuyệt đến nhà tôi như vậy, là bởi vì cậu ấy cảm thấy bản thân tôi có thể chất gọi quỷ, hồi năm nhất tôi tặng cậu ấy một bức tượng làm quà sinh nhật, cậu ấy nhận được thì rất thích, để ở bên giường, nhưng không qua mấy ngày đã gọi điện cho tôi nói cậu ấy rất sợ, nhưng lại không thể nói. Sau đó cậu ấy nói với tôi mình đã gặp chuyện tâm linh, đi tìm thầy bói, thầy bói bảo cậu ấy không được nói ra những chuyện trước thảm hoạ, nhưng cậu ấy tìm rất lâu cũng không tìm thấy bên mình có thứ gì đó kì quái, chỉ sau khi cậu ấy đặt bức tượng mà tôi tặng ở một nơi rất xa, những câu chuyện tâm linh của cậu ấy mới dừng lại…
Thật sự tôi đã nghĩ rất lâu, tại sao hồi cấp 2 đều gặp phải, sau đó tôi xem câu chuyện cậu bé áo đỏ Trùng Khánh, tôi cảm thấy có thể do lúc đó tôi 13 tuổi, là độ tuổi cực âm, lại thêm lúc tôi sinh là vào đúng 1 giờ sáng.
Nguồn: Weibo Việt Nam (Người dịch: 阮友寿)