1. “Bí ẩn hậu viện”
Tôi lớn lên ở trong một dinh cơ, vài năm trước bà nội từng cảnh cáo rằng không ai được đến gần hậu viện, nhưng đã qua nhiều năm rồi chẳng còn ai nhớ đến lời cảnh báo ấy, nơi đó cũng chưa từng xảy ra chuyện gì kì quái.
Vào một buổi tối nhàm chán, tôi quyết định đi đến hậu viện xem thử đã xảy ra chuyện gì. Vẫn như cũ, một mảnh đất trồng rau, một góc cỏ dại, một cái giếng cũ nát, tôi leo lên nhìn vào bên trong miệng giếng, ánh trăng sáng rọi trên mặt nước, làm cho bóng dáng tôi trên mặt nước có chút trắng bệt, tôi nhìn chằm chằm một hồi, sau đó thất vọng trở về. Hôm sau thức dậy, mọi chuyện vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhìn thấy mẹ Ngô đang phơi đồ, anh Trao đang chăm vườn, còn có người làm vừa mới xách nước từ thôn bên cạnh về… À, có lẽ những lời bà nội nói đều đúng…
2. “Siêu năng lực”
Tôi là công nhân làm ở nông trường, cuộc sống tuy không giàu sang phú quý nhưng vẫn đủ một ngày ba bữa. Tối nọ tôi nằm mơ, thấy một ông tiên đến nói với tôi rằng: “Trời cao đã ban cho ngươi một siêu năng lực”. Tỉnh dậy, tôi cứ luôn nghĩ về giấc mơ này. Lời của ông tiên có thật không? Tôi thật sự có được siêu năng lực gì đó ư? Siêu năng lực ấy là gì?
Mãi đến khi tôi soi gương thì thấy sau lưng tôi có một con dê. Tôi giật mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì mới phát hiện rằng hình như mình không thể đụng vào con dê ấy. Chẳng lẽ? Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, tôi ghé thăm nhà hàng xóm, nhìn thấy ở đằng sau đôi vợ chồng hàng xóm lần lượt là một con trâu và con chuột. Thì ra, tôi có thể nhìn thấu người khác tuổi con gì. Khi trở về nhà thì con tôi cũng đã về tới, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy nó tuổi con gì, chẳng lẽ tôi không thể nhìn thấy người nhà tôi tuổi gì hay sao? Lúc này chị họ tôi cũng vừa trở về từ thành phố, tôi quả nhiên cũng không thể nhìn thấy tuổi của chị. Vợ tôi vừa trở về, mẹ tôi cũng đi theo đằng sau. Tôi mới nhớ ra tối nay cả nhà chúng tôi cùng nhau ăn cơm, vẫn nên quên đi chuyện siêu năng lực vô dụng này cho rồi.
3. “Giao hàng”
Bạn của bạn tôi làm nghề giao hàng, Vừa hay đi ngang qua khu tôi sống, bạn tôi nhờ cậu ấy sẵn tiện ghé qua đưa đồ cho tôi. Nhưng áo của người này bị lủng một lỗ ngay đằng sau. Nó khiến tôi thật sự khó chịu.
Khi tôi vẫn còn đang soi mói những khuyết điểm trên người anh ta, thì điện thoại reo lên.
“Điện thoại của anh kìa”. Giọng nói anh ta vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Lúc tôi bắt máy, thì đôi mắt của tôi vô ý nhìn về con hẻm nhỏ đối diện, hình như có hai người. Có một người đang chặt đầu người nọ. Sau đó thì người nọ té trên vũng máu. Người mặc áo đen bước ra khỏi đó như chưa xảy ra chuyện gì. Chờ đã, đầu của hắn hình như đang quay qua phía này.
Ý thức mách bảo tôi phải nhanh chóng chạy đi. Vì vậy tôi ngay lập tức chạy trốn vào tủ quần áo ở trong nhà. Sau khi đã qua một khoảng thời gian lâu mà cũng chẳng xảy ra chuyện gì, Tôi bước ra khỏi tủ, nhìn đồng hồ ở trên tường, đã chập tối rồi. Nghĩ kĩ lại, hôm nay trên phố mặc dù không có mấy người đi lại, nhưng dù sao hắn ta cũng ở đối diện đường. Chiếc xe hơi cũng dừng ở phía bên này, nó cũng có thể cản trở một góc nhìn của hắn ta. Hơn nữa, tôi đã kịp chạy đi khi hắn ta vừa quay sang bên này, có lẽ hắn vẫn chưa kịp nhìn thấy mặt tôi. Nhưng lúc đó thực sự đã sợ hãi đến mức quên cả việc báo cảnh sát. Cả ngày nay tôi dường như chẳng ăn gì, thôi thì trước tiên xuống lầu kiếm cái gì ăn đã. Lục hết túi này sang túi khác đều trống không. Quên mất tháng này vừa mua điện thoại mới, gần đến cuối tháng, trong người cũng chẳng còn bao nhiêu tiền. Tôi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, định bụng xuống lầu tìm một cây ATM rút tiền trước.
Xuống tới lầu hai, tôi nhìn thấy một người giao hàng đang bấm chuông ở cửa lầu hai. Cô gái sống ở trong đó mở cửa, nhìn một hồi sau đó mỉm cười ngọt ngào nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?”. Người giao hàng đó hình như cũng là người mà tôi gặp hồi sáng. “Chào cô, xin ký nhận!” Người giao hàng nói. Tôi chẳng dám quay lại nhìn đã chạy như tên bắn lên nhà mình.
4. “Giáo sư”
Ngày mai giáo sư có một cuộc diễn thuyết, thầy nhờ tôi chỉnh sửa giúp một chút tài liệu. Giáo sư là một người vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại còn có tài, lịch sự, thầy còn là một người đàn ông rất ưa sạch sẽ. Đây chính là mẫu người lý tưởng trong lòng tôi. Vả lại tôi chưa nghe qua việc thầy đã có bạn gái. Đi đến trước cửa nhà, thầy bảo: “Không cần tháo giày, dù sao ngày mai cũng có cô giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, vào nhà uống một ly trà nóng trước đi.”
Giáo sư giúp tôi rót trà, sau đó lên lầu lấy tài liệu xuống, đưa cho tôi và nói: “Giúp tôi phân loại tập tài liệu này, tôi biết nó cũng khá nhiều, có lẽ phải mất một khoảng thời gian, nhưng cũng đành nhờ em giúp tôi, tôi lên lầu trước nhé, lúc em về giúp tôi khóa cửa lại, cảm ơn.”
“Vâng, em biết rồi ạ.” Tôi tính nhân cơ hội này bày tỏ với giáo sư, nhưng thầy đã đi lên lầu mất rồi. Trong lòng tôi nghĩ có nên theo thầy đi lên lầu nói ra cho thầy biết hay không, nhưng bản thân đã mang giày làm bẩn tầng một nhà người ta, chẳng lẽ còn muốn làm bẩn cả lầu hai sao? Giáo sư chắc chắn sẽ không thích một cô gái không sạch sẽ như vậy.
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chẳng biết sẽ đến bao giờ mới có dũng cảm để bày tỏ lần nữa, cùng lắm thì tôi giúp thầy lâu dọn lại một lần vậy. Vì thế tôi đi lên lầu, nhìn thấy trên hành lang có một tấm ảnh giáo sư chụp cùng với một cô gái. Ở một căn phòng ngủ chưa đóng cửa, tôi nhìn thấy cô gái trên tấm hình, nhìn dáng vẻ như là sắp đi ra ngoài, cả giày cũng mang vào rồi. Giáo sư còn kêu cô ấy một tiếng “Vợ”, xem ra giáo sư đã kết hôn rồi. Thế nên tôi nhanh chóng rời khỏi.
5. “Ăn trộm”
Bây giờ là 11 giờ đêm, nhà hàng đã đóng cửa vào năm tiếng trước. Có lẽ bảo vệ đều đã tan ca. Không ngờ cũng có một ngày tôi phải đi ăn trộm. Nhờ có ánh sáng từ điện thoại, tôi cẩn thận nhìn khắp gian bếp, trong lúc vô tình tôi đạp trúng một vũng nước. XX! Tôi mắng thầm trong bụng. Ngồi xuống kiểm tra giày thì thấy đó là một vũng…máu!!
Tim tôi ngừng đập trong một khắc! Nhưng sau khi kịp suy nghĩ kỹ lại, những nơi như nhà bếp, xuất hiện máu thì cũng là chuyện bình thường thôi… tuy nhiên phút tiếp theo, tôi như mất hồn chạy trốn ra khỏi đó…
6.”Giữa những câu chữ”
Sau khi tổ nghiên cứu mới được thành lập, giáo sư và một vài học viên đều trong trạng thái căng thẳng. Bởi vì người bạn tốt của tôi là tiểu Đường, cũng chính là nạn nhân thứ ba bị mất tích. Nhưng điều duy nhất không giống nhau chính là tiểu Đường có để lại một mẫu giấy cho tôi ở trong phòng thí nghiệm. “Tiểu Mai à, gần đây tâm trạng cậu có lẽ không tốt lắm nhỉ. Tớ cũng vậy, bài giảng cũng nghe không vào. Haiz, bùng một hai tiết chắc cũng chẳng sao nhỉ, hay là chúng mình cùng đi dạo giải toả căng thẳng nhé. Nghe nói lớp trưởng có ý định tổ chức 1 buổi đi dã ngoại ở ngoại ô. À đúng rồi, Đề toán tớ đưa cho cậu chắc cậu vẫn chưa giải ra nhỉ, haha, đồ ngốc, thật ra đáp án chính là 1498 đó..” thì ra là như vậy…
7.”Nại Hà trời sáng”
Đây là một tổ chức giống như ác quỷ, lấy mấy mạng người để làm thú vui tiêu khiển. Còn tôi, thật không may, lại là một trong những người chơi trong trò chơi ma quỷ này.
“Nghe rõ đây ranh con, nhiệm vụ của mày là khi trời còn sáng phải chạy ra khỏi khu rừng này, một khi mặt trời xuống núi, lão đại sẽ thả những con sói hoang ra, bọn chúng có lẽ cũng bị bỏ đói lâu lắm rồi đấy…”
“Cút đi, các người là một lũ điên!” Tôi điên cuồng gào lên.
“XX, tao cho mày cơ hội cũng không biết trân trọng” Tên ác quỷ đó mạnh tay đánh vào gáy tôi, sau đó bỏ lại tôi một mình giữa rừng sâu…đau thật… hôn mê một lúc…không biết còn thời gian không, Tôi cố gắng tỉnh táo lại, nhìn khắp xung quanh. Trời còn sáng. May quá, thời gian còn một ngày, vẫn còn có cơ hội…Tôi vô tình lướt nhìn qua một gốc cây khá to, toàn thân nhất thời lạnh toát cả lên.
8.”Thang máy quá tải”
Khi đi làm về, tôi thấy trong một con hẻm gần nhà có hai người đang giết người, tôi sợ đến mức trốn kĩ vào một góc. Cũng may chẳng ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Sau đó tôi nhanh chóng chạy về nhà, vừa muốn báo cảnh sát, vừa lại không muốn dính vào những rắc rối ấy, sau đó cũng không quan tâm nữa rồi đi ngủ. Hôm sau tôi vẫn đi làm như bình thường, thang máy giới hạn 13 người. Lúc tôi vào thì bên trong đã có 10 người, trên tay ai cũng xách theo gói lớn gói nhỏ đồ đạc. Tôi xách túi đi làm trên tay, sau đó có hai học sinh mang cặp chen vào thang máy, tiếng chuông quá tải trong thang máy vang lên, cả hai bạn học chỉ còn cách bước ra ngoài chờ lượt sau. Tối đó, tôi tăng ca đến khuya mới về nhà, đứng ở lầu một đợi thang máy, bên trong chẳng có ai, khi định bước vào thì tôi chợt nhớ lại sự việc xảy ra sáng nay. Tôi bước trở ra, thà cực khổ đi bộ leo lên cầu thang còn hơn đi thang máy.
9.”Ác mộng”
Tối hôm nay thực sự rất mệt. Những ngày này thầy cho bài tập về nhà quá nhiều, thức đến khuya mới làm xong, sớm biết như vậy tôi đã không để dồn lại quá nhiều, mãi đến hôm nay mới làm xong.
Tôi khóa cửa rồi đi ngủ, tôi mơ thấy có một người bước vào phòng ngủ, bóp chặt cổ tôi không buông, khi bị siết đến sắp ngạt chết, tôi hét lên một tiếng sau đó tỉnh lại. Mẹ tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của tôi thì nhanh chóng chạy qua. Tôi bảo mình vừa mơ thấy ác mộng, mẹ nói tôi đừng lo lắng quá, nhanh chóng ngủ lại nào. Sau đó tôi lại nằm xuống giường, nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại thì chẳng dám ngủ tiếp nữa.
10.”Bức tường”
Đêm nay một mình trên đường về nhà. Trong đêm tối, tôi nhìn thấy cách đó không xa có người đang sơn tường, lại nghĩ đến khuya như thế này còn có ai sơn tường gì chứ, trong lòng cảm thấy rất lạ lùng, nhưng muốn nhanh chóng trở về nhà ngủ vì thế cũng không để ý nhiều. Hôm sau nghe thấy bản tin thời sự đề cập tối qua xảy ra một vụ án, lại nhớ về sự việc đêm qua, sau đó toàn thân tôi đều phát lạnh.
Nguồn: Weibo Việt Nam (Dịch Trần Vũ Băng, Tú Diệc)