Có câu chuyện kinh dị nào thực sự xảy ra ngoài đời không?

Buổi tối ngày hôm đó…

Tầm khoảng 5 năm trước, lúc đó tôi đang sống ở một vùng ngoại ô của một thành phố ở Mỹ. Tôi thuộc loại cú đêm, tầm 3-4h sáng mới đi ngủ. Vậy nên lúc 12h, lúc mà thằng bạn cùng phòng tôi đã ngáy khò khò, còn mỗi mình tôi nên vô cùng buồn chán. Để giết thời gian tôi thường một mình đi dạo trên đường phố vắng không một người qua lại, tiện thể để cho bản thân được thoải mái hơn sau những lo toan bận rộn ngoài kia.

Thói quen này tôi duy trì được khoảng 4 năm rồi. Đối với việc một mình đi dạo vào ban đêm như thế này, trước giờ tôi chưa bao giờ sợ hãi. Tôi còn hay đùa với thằng bạn cùng phòng rằng an ninh ở thị trấn bọn tôi tốt thật, đến cả mấy thằng đầu sỏ ma túy cũng không bao giờ thấy xuất hiện, chỉ thấy người tốt thôi. Nhưng trong đêm khuya ngày hôm đấy, phong thái tự tin bước trong đêm của tôi bỗng nhiên bị một người đàn ông thần bí nào đó đánh sụp, một đi không trở lại.

Tôi nhớ hôm đấy là tối thứ 4, khoảng 1-2 giờ sáng, lúc đó tôi đang đi bộ ở công viên cách nhà chỉ vài con phố. Hôm đó là một buổi đêm vô cùng tĩnh lặng. Cả cái công viên vài trăm mét vuông, ngoài cái bóng dài của tôi ra, không hề có lấy một bóng người nào khác, thậm chí mấy con mèo không cũng thấy đâu nữa. Con đường gần công viên cũng không còn xe cộ qua lại, tôi có thể tung bay mà nhảy múa trên đường.

Tôi phát hiện ra cái người đàn ông lạ mặt kia là lúc tôi quay đầu về nhà. Lúc đó tôi đã bước đến đầu con đường đối diện của công viên, hắn đứng ở cuối con đường đó và nhảy múa dưới ánh đèn đường trắng. Điệu nhảy của hắn rất kỳ lạ. Bạn có thể hình dung nó giống như điệu nhảy Waltz. Tôi thấy hắn giống như bệnh nhân bị động kinh , cứ co giật không kiểm soát. Cứ mỗi lúc nhảy xong một đoạn, hắn lại dùng kiểu giật giật hài hước này tiến về phía trước, phải mất một lúc tôi mới nhận ra hắn đang tiến lại gần chỗ tôi đang đứng.

Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, tưởng hắn cũng chỉ là mấy thằng bợm nhậu bình thường, nên cứ thế tiếp túc tiến lên phía trước. Lúc mà khoảng cách của tôi với hắn ta ngày một gần hơn, tôi nhận ra hắn thuộc kiểu thanh lịch một cách dị thường. Dáng người cao ráo, thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ vest đã rách nát của những năm 80. Hắn cứ nhảy, nhảy tiến lại càng gần tôi, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy được những chi tiết kỳ dị cổ quái của hắn. Chân tay hắn cứ lèo khoèo, giống như những bị trúng gió, đầu ngoẹo một cách lạ lùng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đen kịt. Hai tròng con mắt hắn trừng lên, to nhưng hai quả bóng bàn. Và rồi đôi mắt với tròng đen nhó tí nhưng đen kịt đó bỗng hờ hững nhìn lấy tôi, ánh mắt phát ra một sự điên loạn, và nở một nụ cười kỳ dị trên khuôn mặt nhọn dài của hắn ta.

Tôi đâu phải thằng ngu. Nhìn thấy nụ cười và con mắt kia, tôi lập tức chạy sang đường đối diện, tóm lại chạy càng xa hắn càng tốt. Lúc tôi chạy sang đường bên kia rồi, ngoảnh đâu lại nhìn…Tôi bị dọa đến đơ người ra, đứng đần tại chỗ như một con gà gỗ. Vị trí của người đàn ông kia bây giờ đứng song song với tôi. Hắn nhìn sang tôi, không nhảy nữa, nhưng tay chân vẫn rất kỳ lạ (lèo khoèo như cái cung), đầu vẫn ngửa lên trời. Điệu cười của hắn ngày càng to hơn, điên cuồng hơn, khóe miệng kéo dài ngang tận mũi.

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhưng không dám bỏ chạy, sợ làm vậy sẽ chọc tức hắn. Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng mắt thì luôn liếc sang nhìn hắn ta. Lúc tôi chắc chắn mình đã đi xa cách hắn nửa con phố, tôi ngoái đầu nhìn xung quanh thì thấy cả con phố vẫn tĩnh mịch không bóng người như vậy. Hơn nữa chỗ này còn cách nhà tôi mấy con phố nữa.

Tôi ngoảnh đầu nhìn sang đường bên kia một lần nữa, nhìn xem còn thấy bóng dáng gã kia không. Hắn không còn đó nữa, mất tăm không hình không bóng. Lúc đó tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn kỹ hơn một chút tôi bỗng phát hiện…

Hắn đứng ngay sau lưng tôi.

Hắn ta đứng cách tôi không đến 10m, trốn dưới bóng cây, vẫn là cử chỉ điệu bộ lúc nãy, đăm đăm nhìn lấy tôi. Tôi thề là lúc nãy không hề nghe thấy một tiếng bước chân nào hết. Vị trí của hắn ta cách chỗ lúc trước ít nhất 20m, nhưng thời gian tôi quay đầu lại chắc chắn còn chả đến 10 giây. Điều đó chứng tỏ hắn chạy với tốc độ cực kỳ nhanh.

Tôi bị hắn áp sát đến mức hoảng loạn. Tôi và hắn đứng tại chỗ, 4 mắt nhìn nhau. Tôi không biết nó kéo dài bao lâu, có thể chỉ vài giây, nhưng tôi cảm giác như đã vài giờ trôi qua. Đột nhiên, hắn lao về chỗ tôi, giống như lũ chuột chuyên đi ăn trộm trong phim hoạt hình. Hắn cong hai chân, rồi nhón lên, chỉ đi bằng đầu 5 ngón chân. Nhưng chỉ có một điểm không giống lũ chuột, đó chính là hắn chạy rất rất rất rất nhanh.

Não tôi bảo lấy điện thoại ra để gọi hoặc là cong giò lên chạy, nhưng lúc đó nỗi sợ dường như ăn tươi nuốt sống luôn tôi rồi. Tôi bị dọa đến mức không thể động đậy nổi nữa, hai chân như đóng băng lại, sững sờ đứng nhìn gã kia với điệu cười điên loạn đang tiến lại gần tôi, càng ngày càng gần.

Tôi tưởng lần này mình chết chắc rồi. Lúc chạy đến chỉ cách tôi tầm 1 mét, hắn bỗng nhiên khựng lại, đầu vẫn ngửa lên trời, vẫn là điệu cười man rợ đấy.

Tôi vốn đang định gào lên:”Đ** con mẹ mày chứ, mày định làm gì tao?”. Nhưng lúc đó do sợ quá, môi run cầm cập, cuối cùng lại ú ớ lên thành một tiếng nấc mơ hồ:”Đ**…”

Gã lạ mặt kia không đáp lại, nhưng chắc là do bộ dạng đáng thương của tôi làm hắn nao núng, hắn quay lưng rồi bỏ đi. Hắn lại nhảy điệu nhảy cổ quái ban nãy, tập tễnh rời xa. Tôi không dám rời mắt khỏi hắn, ít nhất là cho đến khi đủ xa để tôi không còn nhìn thấy hắn ta nữa.

Nhưng khi đi được nửa đoạn đường, hắn đột nhiên dừng lại, quay người…
Hắn lại lần nữa chạy về hướng tôi
Lần này hắn dốc hết toàn lực, cực kỳ nhanh, nhanh như bay vậy, lao đến chỗ tôi. Hắn giống như một con quái vật trong cơn ác mộng, tốc độ như một tia chớp hướng vào tôi. Tôi sợ hãi, hét lên. Tay chân tôi cứng ngắc. Tên đầu vẹo cùng điệu cười điên loạn kia trong nháy mắt đã đứng sát ngay tôi. Tôi vội vàng tháo chạy, vừa chạy vừa hét lên như một đứa trẻ.
Tôi chạy như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống, chạy cho đến khi chân mềm nhũn, rồi khuỵu xuống bên cột đèn giao thông. Tôi hổn hển quay đầu lại liếc nhìn, hắn không còn chạy theo tôi nữa. Trên đường về nhà, tôi giống như một con nai bị gã thợ săn truy đuổi. Thi thoảng tôi lại bất giác nhìn xung quanh, sợ rằng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở một góc phố nào đó. Nhưng mà ơn Chúa, lần này hắn thật sự biến mất không dấu vết rồi.

Từ sau buổi tối ngày hôm đó, tôi không bao giờ dám đi dạo vào ban đêm nữa, thậm chí còn không dám ra ngoài một mình. Mặc dù chuyện đã xảy ra cách đây mấy năm, nhưng khuôn mặt với giọng cười man rợ của hắn đôi khi lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi cam đoan với các bạn rằng, gã đàn ông kia không hề uống say, cũng không bị sốc thuốc. Những điệu nhảy kia, khuôn mặt, nụ cười của hắn giống y chang một kẻ bệnh hoạn, điên rồ. Thật sự cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.
————

Bức ảnh bên dưới là do thớt vẽ lại theo những gì nhớ được.
>> https://bom.to/pt3YgR

Tính chân thực của câu chuyện này là 95%. Bởi vì bài viết gốc được đăng trên reddit (và cả các nền tảng xã hội trực tuyến khác như facebook). Cư dân mạng cũng đã xác minh danh tính của người viết bài. Chủ bài viết gốc không có “động cơ” bịa đặt, không có nền tảng viết lách và là một người bình thường. Nói cách khác, những gì chủ thớt chia sẻ là có thật. Trong lúc viết có thể thêm một chút mắm muối, đồng thời giữ lại 5%. Vậy kẻ lạ mặt kia là ai? Không có tuyên bố chính thức nào được đưa ra, nhưng đa phần mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một kẻ điên mà thôi, không có bất kỳ yếu tố siêu nhiên nào.

Sau khi bài viết này xuất hiện không lâu, cư dân mạng đã chuyển thể nó thành một đoạn phim ngắn có dung lượng vài phút.

Cảnh báo 1: Những bạn không có hứng với chuyện kinh dị thì đừng xem.

Cảnh báo 2: Những bạn đang đi bộ ngoài đường đêm vắng thì cũng đừng mở video này ra.

Video: bilibili.com/video/av2619444/?redirectFrom=h5

Nguồn: Weibo Việt Nam (Dịch bởi: Purple Corner)

5/5 - (2 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *