Cô đơn là gì?

Cô đơn suy cho cùng là những ngày ta cảm nhận được sự trống trải một cách rõ rệt nhất. Cô đơn mang lại cho chúng ta cảm giác bị tách biệt hoàn toàn với mọi thứ.

Không nhất thiết phải sống quá hối hả nhưng chỉ cần biết chăm sóc bản thân cho thật tốt để tránh khỏi những cảm giác lạc lõng. Như việc đi một mình giữa phố xá đông đúc, tấp nập người qua lại nhưng lại không có lấy một người nhận ra bạn.

Chính là cảm giác trong lòng thiếu thốn một chút gì đó, thiếu cái nắm tay ấm áp, vì thế nên ta phải để hai tay chui rúc vào túi khoác rồi hờ hững đi qua cái lạnh của mùa đông tháng 12. Thiếu cái ôm siết chặt, vì thế nên ta phải tự mình ôm lấy mình rồi khóc lên từng tiếng nấc cho nhẹ nhõm cõi lòng. Thiếu một người bên cạnh để chia sẻ những buồn vui và vì cô đơn nên chỉ biết chôn giấu vào trong lòng, gói ghém thật kỹ để không ai biết nhưng lại tự đem những chuyện ấy ra trách mình bởi không muốn nhận được sự thương hại từ người khác.

Những người trẻ xem cô đơn là thứ đáng sợ nhất trên đời này nhưng lại không thể nào có cách tránh khỏi nó. Và bạn biết không, cô đơn không phải tự nhiên sinh ra đã có, cô đơn xuất hiện khi ta bắt đầu một mối quan hệ, khi ta trưởng thành. Chính vì thế ta phải sống trong cái lạnh lùng. Từ khi bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn cho đến khi lớn lên và trải qua những thứ khác nữa, họ sẽ tự mình vùng vẫy trong cái kén, thứ mà người ta vẫn thường gọi là vỏ bọc do chính mình tạo ra. Họ luôn bộc lộ mình là một người lúc nào cũng hạnh phúc với những người xung quanh nhưng mỗi khi một mình với sự cô đơn thì họ phải tự cố gắng kìm nén bản thân lại, không để cho những nỗi đau dằn vặt quá nhiều khiến trái tim, lý trí và cõi lòng vụn nát.

Thật ra chẳng ai muốn gắn chặt mình với quá nhiều nỗi buồn, chính vì thế khi cả thế giới này dù cho có thay đổi nhanh chóng như thế nào thì tất cả chúng ta cũng sẽ trưởng thành để dần thích nghi với cuộc sống vốn dĩ quá khắc nghiệt này.

Cô đơn đáng sợ như vậy đó, cô đơn có thể mang lại cho chúng ta một vùng trời bình yên nhưng lại lấy của bản thân quá nhiều thương đau, từng chút, từng chút, và trả lại cho chúng ta chỉ còn lại một cái xác vô tri khi đã lấy hết phần linh hồn vốn dĩ đã thuộc về mình…

Trích ” Hay là hạnh phúc trừ mình ra?”

5/5 - (3 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *