Có một kiểu người như thế này, ngày ngày đều cười cười nói nói như thể hòa đồng với tất cả mọi người nhưng lại không bao giờ chủ động liên lạc với bạn bè. Và tính khí của cậu ta cũng tốt đến kì lạ như thể trên thế giới này chẳng có gì có thể khiến cậu ta tức giận hay buồn bã. Trong lòng cũng có những giấc mơ muốn thực hiện nhưng không bao giờ chia sẻ cho người khác, chỉ lẳng lặng thực hiện giấc mơ của mình.
Loại người này quá lười biếng để nguyền rủa ai đó cũng quá lười biếng để chia sẻ tâm trạng của họ và cũng không có ý định up status lên trang cá nhân hay gửi cho nhóm bạn để nhận được sự đồng cảm. Nếu có người hỏi cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Chỉ khi tất cả mọi người đều say nồng trong giấc ngủ, cậu ta mới bắt đầu đeo tai nghe nghe nhạc, đọc sách để tìm sự đồng cảm, tự giữ cho mình những nỗi đau, kìm nén sự cay đắng trong ánh mắt và tiếp tục đọc sách cho đến khi tự mình ngủ thiếp đi.
Người cô đơn, muốn gì cũng không chịu nói cứ nửa tỉnh nửa say sống cho qua ngày.
Điều cô đơn nhất là khi cầm điện thoại lên lại chẳng biết phải gọi cho ai. Nhìn những avatar QQ đang online sáng rực lên cũng không biết phải nói chuyện với ai. Bạn biết cha mẹ đều yêu thương bạn nhưng khi tâm sự cùng họ thì họ lại chẳng thể hiểu bạn. Bạn cũng biết những người bạn cùng độ tuổi có thể hiểu bạn nhưng giữa bạn và họ đã như ở hai thế giới khác nhau. Khi bạn nhìn dòng người tấp nập trên đường nhưng đến một dáng hình quen thuộc cũng chẳng có. Đồng nghiệp vui vẻ tận hưởng cuộc sống nhưng bạn lại không muốn làm điều đó. Trong tim cất giấu bóng hình 1 người, luôn nhớ đến vết bớt và nụ cười của anh ấy nhưng giờ đây anh ấy không sẽ chẳng bao giờ thuộc về bạn nữa, không bao giờ…
Nguồn : Weibo Việt Nam (Dịch bởi: Góc nhà xàm xí)