Hai chín và Sáu tư

“Dì gặp ổng trong một sáng trời mưa tầm tã, ổng ghé sạp thịt của dì mua 3 kí da heo trả thiếu.
Dì chẳng biết ổng là ai nên kiên quyết không cho. Ổng đứng năn nỉ cả buổi, từ lúc chợ đông đến vãng chợ chưa ngừng.
Dì bực mình quá, bán luôn cho hai kí. Ổng mừng lắm, cười ríu rít cảm ơn. Khi về còn hỏi dò tên tuổi địa chỉ nhà dì, nói chiều sẽ đem tiền qua trả.
Lúc đó dì cũng chẳng tin, tưởng ổng giả đò, nghĩ thầm trong bụng ông này mặt tiền đẹp trai mà sao tánh tình kì quá. Dì nói ổng tui tên Bé Hai, nhà ở gần chân cầu Cá Kiếng con ông Bảy bẻ dừa.
Mà nào có bé Hai ông Bảy nào ở đây, dì nói tầm bậy tầm bạ cho qua chuyện, vậy mà ổng đi kiếm thiệt.
Nhưng kiếm đâu có ra đâu con, nên hôm sau ổng quay lại mắng vốn má dì, Bé Hai con cô đẹp gái mà ác quá!
Má dì ngơ ngác, bé Hai nào, nhà tui làm gì có Bé Hai!”

“Ổng cưa dì cũng ngộ lắm con!
Đâu có bông hoa nhẫn cưới gì như mấy bây hiện giờ.
Dì cũng hổng biết chữ, ổng viết thư tình mấy trang dài thòng mà ghi gì dì cũng đâu có rành.
Hôm đó ổng đi Sài Gòn về, đem cho dì hai cái bánh bao nhân thịt với chai dầu gió xanh. Tại hôm hổm ổng nói phải đi theo ghe hàng mấy tuần, dì giả đò nói phải chi được ăn cái bánh bao Sài Gòn một lần cho biết mùi thành phố với người ta.
Ổng mua về thiệt! Bánh bao thịt hai trứng cút. Dì đem về nhà mà hổng dám ăn nhiều sợ hết đó con!”

“Năm đó dì hai ba, ổng bưng trầu cau qua hỏi cưới.
Má dì thấy ổng hiền lành cũng gật đầu, mà ba dì thì hổng ưng bụng. Tại ổng nghèo quá, hổng ruộng vườn gì.
Nhưng hồi đó dì bướng lắm. Khoái ổng quá rồi. Ba dì mặt nặng mày nhẹ thế nào cũng đâu làm gì được.
Dì với ổng cưới nhau. Sau gặp nhiều chuyện nên dì với ổng tha hương về đây sống. Hai vợ chồng làm bánh còng bánh cam đi bán.
Có đứa con trai, mà hông giữ được!”

“Con trai mất năm trước thì năm sau thì ổng bị bệnh.
Bệnh vậy mà hôm trước đi khám chích thuốc quá trời, hôm sau vẫn đạp xe chở dì đi bán.
Sau này yếu quá, không đạp xe nổi nữa. Ổng ở nhà lo cơm nước. Dì đi bán về lúc nào cũng thấy vườn tược mướt o, cơm canh đậy trong lồng bàn để sẵn.
Ổng thương dì lắm.
Vậy mà cuối cùng ổng cũng đi.
Năm đó dì hai mươi chín. Giờ dì sáu tư rồi, mà lúc nào dì cũng tưởng mình đang hai chín đó con!”

Gặp dì trong một buổi chiều trời mưa trút nước, gánh hàng của dì nằm gọn dưới chiếc ô che xập xệ gần chân cầu Kênh cũ.
Bánh cam dì bán còn đầy cả một mâm, mùi đường thơm phức bay lên cánh mũi làm mình cay xè khóe mắt.
Mình ngồi trên đôi dép tông, ống quần ướt mèm và đôi chân dính đầy bụi đất.
– Dì ơi, dì tên gì thế?
– Ờ, gọi dì là Bé Hai đi!
Mình chưa từng tin vào một tình yêu có thể đi qua trăm biển nghìn sông, cho đến ngày hôm đó.

Lam.

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *