Trên mạng có một câu nói rằng: “Sự im lặng chính là tiếng khóc lớn nhất của một người”.
Có nghĩa là mọi sự im lặng của con người đều bị những góc cạnh của cuộc sống mài mòn dần đi, đây có thể là một sự thỏa hiệp với cái thế giới này và là một sự việc đáng buồn biết bao.
Nhưng tôi lại nghĩ rằng nếu như bạn ngày càng im lặng , ngày càng ít nói thì không có nghĩa rằng bạn mỏng manh yếu đuối, càng không phải cái gọi là thỏa hiệp mà nó chính là bạn đã nhìn nhận mọi việc đơn giản hơn, nhìn nhận con người đơn giản hơn và vì vậy, mà bạn trở nên ngày càng thành thục, ổn trọng hơn.
Tỏa sáng ngời ngời nhưng lại không chói mắt, mềm mại nhẹ nhàng nhưng chứa chan rất nhiều năng lượng.
Nhìn thấu một người không bằng đơn giản mà nhìn nhận họ.
Lúc còn trẻ rất thích cùng người khác tranh luận, thích để tâm đến cách nhìn của người khác về bản thân mình hoặc gặp một việc gì đó bé xíu xiu cũng thích tìm người để kể khổ.
Sau này từ từ trưởng thành mới phát hiện ra càng ngày càng thích cái cảm giác im lặng ấy.
Dù người khác có ý kiến với cách nhìn của bản thân cũng sẽ không vì đó mà bác bỏ ý kiến của họ, mà dần dần hiểu được rằng không phải tất cả mọi người đều sinh sống trong cùng một đại dương, chúng ta sẽ có những trải nghiệm khác nhau, tam quan cũng không giống nhau, và hơn hết chính là cách nhìn đối với một việc nào đó tất sẽ khác nhau.
Đừng đem tất cả những cảm xúc vui buồn hờn giận của bản thân kí thác vào người khác, cảm thấy ở bên cạnh ai thoải mái thì hãy tiếp tục mối quan hệ đó, còn nếu cảm thấy mệt mỏi trong một mối quan hệ thì hãy dùng sự im lặng để giải quyết, từ từ mà rời xa.
Cuộc sống vốn dĩ đã gian nan như vậy, chẳng cần thiết bắt ép bản thân lấy lòng ai, a dua theo ai.
Trong cuộc sống đã có nỗi khổ rồi cũng đừng nên vội vàng tìm người kể khổ nữa, bởi vì cái khổ của bản thân chỉ có bản thân mới hiểu được. Dù nói bao nhiêu lời kêu ca than vãng thì người khác cũng chỉ cảm thấy bạn đang già mồm, kể lễ mà thôi, không bằng tìm một góc khuất yên tịnh nào đó, tìm một việc khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, tự mình chữa trị vết thương tâm hồn, tự mình vui vẻ trong thầm lặng.
Đời người ấy mà, chung quy rồi cũng sẽ gặp được rất nhiều người mà sự xuất hiện của mỗi người trong sinh mệnh của bạn đều có ý nghĩa của riêng nó cả.
Người cho bạn sự ấm áp và dũng khí là người yêu bạn; người khiến bạn học cách chia sẽ và yêu như thế nào là người bạn yêu; người dạy bạn như thế nào là khoan dung như thế nào là tôn trọng là người mà bạn không thích; khiến bạn học được tự suy ngẫm và trưởng thành đó chính là người không thích bạn.
Đời người chính là một cuộc du hành có người sẽ dừng ở trạm này, có người sẽ dừng ở trạm kế tiếp, có thể đi cùng nhau một đoạn đường đã là duyên phận to lớn vô cùng.
Khi mà người bên cạnh bạn muốn ra đi, bạn thậm chí không nỡ nhưng vẫn cứ để mặc họ rời xa. Nó khiến bạn học được cách xem nhẹ mọi thứ, rồi đến cuối là vẫy tay tạm biệt.
Chúng ta đều là lữ khách giữa chốn trời đất rộng lớn này, có rất nhiều việc và người chúng ta không thể nào làm chủ được.
Trong xã hội xa lạ này chúng ta buộc phải tự mình bước đi, xem nhẹ mọi việc, con người mới có thể vui vẻ.
___________
Nhìn thấu mọi việc không bằng xem nhẹ nó.
Trải qua nữa đời người bạn càng ngày càng trầm lặng chỉ đơn giản là vì hiểu được có rất nhiều việc chẳng quan trọng như bản thân tưởng tượng, ngẫm nghĩ một lúc rồi thôi vậy, thế là lựa chọn im lặng.
Thế sự như khói, bãi bể nương dâu, bất luận là tốt hay xấu, chẳng có việc gì mãi mãi vĩnh hằng bất biến.
Đối với một số việc không thể tường tận, khó lòng buông bỏ thì sự im lặng là vũ khí lợi hại nhất, còn thời gian là thuốc giải tốt nhất khiến mọi thứ rồi cũng sẽ chìm vào dĩ vãng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào tôi điên cuồng mà thích câu nói này: “ Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc, khứ lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư”_( ý chỉ mọi sự được mất, buồn vui chẳng hề để ý, mặc cho mọi thứ tùy ý giống như nhưng đám mây tự do tự tại trên bầu trời kia ).
Nó dường như trở thành châm ngôn trong cuộc đời của tôi. Mỗi khi tôi buồn bã đau lòng, bị hiểu lầm, công việc không thuận lợi tôi đều dùng câu nói này để mà khích lệ cổ vũ bản thân: đời người có bao lần mười năm, chúng ta để tâm thứ gì, tính toán thứ gì, được mất ra sao chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng chảy sinh mệnh của ta mà thôi; vài năm hoặc vài chục năm sau khi ta quay đầu nhìn lại, tất cả đều là khói mây vụt qua tầm mắt chẳng đáng giá để ta canh cánh trong lòng.
Quãng đời về sau nói với bản thân mình rằng phải vui vẻ, được mất chẳng màng, nhìn nhận mọi việc xảy ra trong cuộc đời một cách đơn giản, trầm mặc lặng yên, nhẹ mỉm cười cho lòng thư thái an nhiên.
______________
Thích sự im lặng chỉ là bởi vì càng ngày càng thành thục, trưởng thành hơn mà thôi.
Có một câu nói như vầy: chẳng ai để tâm đến bạn trong đêm tối đau đớn khổ sở như thế nào, cũng chẳng có ai để tâm đến nổi trằn trọc mất ngủ của bạn , người ngoài cuộc họ chỉ để tâm đến kết quả cuối cùng, chỉ có duy nhất chính bản thân bạn chịu đừng cái quá trình ấy ra sao. Đợi đến khi bạn hiểu được đạo lý này sẽ không bao giờ kể lể trước mặt người khác nữa cũng không cần nhận sự khuyên giải an ủi từ ai khác.
Những lúc rãnh rỗi chẳng việc gì để làm thì hãy chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn cho gia đình, quét dọn phòng ốc, sắp xếp những vật dụng mà bản thân yêu thích; đeo tai nghe, vừa nghe bản nhạc mình yêu thích vừa đi dạo trong công viên; Hoặc đơn giản chỉ là đọc một quyển sách dưới ánh chiều tà.
Một người dù có thông minh ra sao cũng không thể nhìn thấu tất thảy mọi việc, ngược lại dù người đó có ngu ngốc ra sao, mọi người cũng chẳng thể nào hiểu được con người thật của họ.
Quãng đời về sau, mong bạn không tranh giành không cướp đoạt, không náo loạn không phiền hà, không thấp hèn không mộng ảo cao sang, im lặng ngàn vàng, lặng yên hưởng thụ.
Nguồn: Weibo Việt Nam (Người dịch: Mantianxing)