- PHẢI THẬT TỰ HÀO VỀ DÂN TỘC. Việt Nam hoàn toàn có thể tự hào về nền văn hóa của mình thay vì phải cảm thấy tự ti (chẳng hạn như người Mỹ gốc Việt) hoặc phải dùng những phương thức tự hào dân tộc khác (như tình cảm bài Hán). Một thứ gì đó đẹp đẽ và thanh bình mà ai cũng có thể tự hào.
- TỰ NHẬN THỨC VĂN HÓA. Có thể Việt Nam cuối cùng sẽ nhận ra nền văn hóa của mình là gì, thay vì cứ phân vân giữa Đông Á và Đông Nam Á. Tôi đã ngạc nhiên khi biết nhiều người Việt không thể nhận ra chữ viết cổ xưa của dân tộc mình (không nhất thiết phải đọc được, chỉ cần biết hình thù nó ra làm sao) và một số người thậm chí còn tưởng người Việt ngày xưa mặc quần áo kiểu thời Nguyễn hoặc quấn xà rông hoặc vận xari.
- NGUỒN TƯ LIỆU PHONG PHÚ CHO CÁC SẢN PHẨM. Hãy nhìn Nhật Bản cùng với manga và anime của họ. Họ sử dụng văn hóa truyền thống, từ trang phục, ẩm thực, tôn giáo, đến lịch sử và ngôn ngữ để tạo ra các sản phẩm văn hóa của mình. Truyện tranh Việt Nam phần lớn lấy bối cảnh hiện đại, và khi đặt trong bối cảnh lịch sử, người ta chẳng biết gì về nền văn hóa truyền thống lâu đời để đưa vào trong truyện. Sản phẩm cuối cùng trở thành một mớ hổ lốn của chất liệu Nhật Bản và Trung Quốc với một vài thành tố Việt Nam. Định hình rõ nền văn hóa truyền thống sẽ khắc phục được tình trạng này.
- XUẤT KHẨU VĂN HÓA. Văn hóa truyền thống Nhật Bản và Hàn Quốc được xuất khẩu tốt đến mức ngày nay chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Kimono là một khái niệm trong thời trang, còn các từ tiếng Nhật thì xuất hiện rải rác trong các ngôn ngữ khác, và kiến trúc Nhật Bản làm người ta trầm trồ. Chỉ mới một thập niên về trước, không ai biết Hanbok nhìn như thế nào, giờ thì ai ai cũng muốn mặc thử nó. Các từ tiếng Hàn giờ đây cũng được người hâm mộ khắp thế giới sử dụng.
- VIỆT NAM CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MỌI ĐIỀU TRÊN. Có điều trước hết họ cần phải bỏ đi sự tự ti, bỏ thói quen me Tây chê ta để vực dậy bản sắc của dân tộc mình.
– Nước Đại Việt Ta –