Lấy người mình yêu hay người yêu mình?

Câu chuyện của ông bà mình – ảnh từ những ngày mình sống trong Đà Nẵng với “đôi bạn già”.

Hôm qua, bà mình mất. Trong sự nhớ thương, mình muốn viết ra câu chuyện tình này, như một cách để tưởng nhớ và bày tỏ lòng ngưỡng mộ.

P/s: Bà họ hàng (Em gái của ông ngoại mình)

Mình không lớn lên cùng 2 ông bà, nhưng vào 2018, mình đã vào Đà Nẵng kiến tập 1 thời gian rồi sống cùng họ. Cũng ở đó, mình đã chứng kiến những chuyện cổ tích đời thật mà trước giờ chỉ thấy trên phim…

**** TÌNH YÊU***

Hồi mình ở Đà Nẵng, bà Bông đã yếu đi nhiều, vào ra bệnh viện như cơm bữa, thỉnh thoảng lẫn quên này quên nọ. NHƯNG…bà nhớ từng chi tiết câu chuyện với “người yêu cũ” .

Hồi đó, vì bà xinh và hát hay nên vào đoàn văn công. Rồi bà có tình yêu đẹp với một anh bộ đội địa phương. Có những hôm, ông đạp xe mười mấy cây để đón đưa bà. Họ yêu nhau nhưng không đến được, vậy nên bà còn nhiều tiếc nuối cho mối tình dở dang đó lắm.

Bà nói: “Hồi đó chỉ nắm tay và đón đưa nhau bằng xe đạp, đâu ai nghĩ sẽ ghi lòng tạc dạ đến suốt đời đâu.”

*** TÌNH NGHĨA ***

Buồn cười ở chỗ, lúc bà say sưa kể về người yêu cũ, ông Khôi (chồng bà Bông) ngồi cạnh, thản nhiên đọc báo, miệng hé nụ cười. Thi thoảng nhìn sang âu yếm hỏi: “Đói chưa? Ăn cơm hí? Uống sữa hí?”

Bà Bông xua tay, hờn dỗi:

– Thôi, không đói. Để kể nốt cho nó nghe đã.

– ờ… rứa kể tiếp đi

– Thật ra bà không yêu ông mày bằng người yêu cũ đâu, nhưng duyên phận sao lại lấy ông mày đấy, chả hiểu!

.

Ông Khôi gấp tờ báo, cười xòa:

– Ừ đúng rồi, chỉ có ông yêu bà mày nhiều thôi.

….

Mỗi giờ ăn trưa, bà thường nằm trong giường, ông Khôi phải dỗ mãi. Ông vào tận phòng, nằm bên cạnh, kê tay lên đầu, âu yếm như một đứa trẻ:

– Nào, ngoan nào, ra ăn nào…
– Không.
– Thôi mà…ra ăn đi rồi tí chở sang cháu chơi hé?
– Không
– Thôi thương thương, ra ăn xíu xiu thôi rồi uống thuốc.

Lúc đó, bà Bông mới chịu ra ăn, mặt vẫn xịu xuống, còn ông thì cười khoái chí vì cuối cùng “bé cưng” cũng chịu ăn rồi.

…..

Mỗi sáng, ông dậy sớm, khám, đo nhịp tim và tiêm thuốc cho bà, đi chợ, nấu ăn, đọc báo bà nghe,…Mỗi tuần 1 lần, ông chở bà vào viện để khám. Mỗi tuần 2 lần, ông lại đèo bà sang nhà con trai thăm 2 đứa cháu. Hai ông bà nói: “Thôi tụi tao già rồi khó tính, cho con trai và con dâu ra ở riêng kẻo phiền chúng nó, mà không có chúng nó, tụi tao cũng nhàn hơn ấy! Hai ông bà tao chăm nhau được rồi!”

Mình thật sự kinh ngạc rằng “Trời ơi, ở tuổi này, vẫn còn những tình yêu bao dung đến vậy sao? Vẫn còn những người đàn ông ân cần và nuông chiều tới vậy dù đã tuổi xế chiều?”. Cách ông chăm sóc bà hệt như mấy anh “soái ca” trong ngôn tình mà mình hay đọc ấy…

Hôm qua nghe tin bà mất, cả 2 cậu con trai lại đang đi công tác xa, không có ở Đà Nẵng. Họ hàng cũng ở Quảng Bình cả, không vào kịp lúc bà đi. Vậy là mỗi ông bên cạnh bà từ rạng sáng, lo liệu mọi chuyện.

Vậy mới biết, đôi khi tình yêu chỉ là xúc cảm thời son trẻ, tình nghĩa mới là thứ khiến con người ta đủ bao dung để gắn bó trọn đời.

Mình chợt nghĩ thương ông, rồi những ngày tháng sau đó, “người con gái” mà ông luôn ân cần chăm sóc, dành cả đời để thương, để yêu hết mực đã rời đi. Ông sẽ sống một mình, và mỗi buổi sáng, những bài báo không còn đọc lên thành tiếng nữa vì giờ đã thiếu vắng người nghe…

Nguồn: Việt Hà (Gr Cháo Hành Miễn Phí)

5/5 - (5 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *