Không biết là bạn có phát hiện ra không, chúng ta hồi còn nhỏ bất kể chuyện gì cũng phơi bày hết lên trên mặt: lúc vui thì nhe răng cười hớn nha hớn hở, đến lúc buồn thì khóc như chưa từng được khóc, cảm xúc trong quá khứ cũng tựa như cơn mưa rào, cuộn trào mãnh liệt, cơ bản là không thể che dấu.
Chúng ta sau này trưởng thành rồi, học được cách che dấu cảm xúc, lúc vui thì trầm mặc, lúc buồn thì vờ như không có gì, thế giới của người trưởng thành chỉ trong nháy mắt, mỗi người đều là bầu trời quang đãng xa xôi, thực ra, chỉ là mấy cái cảm xúc như biển bão đó đều bị cất giấu vào trong lòng.
Tết Trung Thu tối hôm đó khoảng 8,9 giờ , chị họ có đăng vào khoảnh khắc bạn bè nói: “tăng ca đến giờ thật sự quá đói, chỉ có một cái bánh trung thu an ủi tôi.” Tôi vừa định bình luận thì chị họ đã xóa mất tiu bài đăng đó.
Tôi lên wechat hỏi chị ấy tại sao lại xóa đi, chi ấy bảo với tôi đăng không được bao lâu thì chợt nhớ đến chuyện ba mẹ có nói qua là tối muốn đi ăn lẩu cùng các thành viên trong nhà, chị ấy sợ nhỡ mà lúc ấy ba mẹ xem thấy cái bài đăng đó sẽ làm cho họ lo lắng.
Chị họ sau khi tốt nghiệp đại học ở lại Bắc Kinh làm việc, luôn kể về những chuyện tốt cho người trong nhà nghe, còn chuyện xấu thì giữ lại trong lòng. Có lần tôi đi Bắc Kinh chơi, sau khi Mợ biết chuyện tôi đi chơi thì đặc biệt dặn dò tôi: “cuộc sống chị họ của m rất tốt, ở nơi rộng rãi, thoáng mát, m đến nhà chị họ ở mấy đêm, như vậy sẽ đỡ phần nào tiền khách sạn.”
Sau khi đến Bắc Kinh tôi mới vỡ lẽ ra, cuộc sống của chị họ không tốt như mọi người nghĩ. Chị ấy ở ghép cùng với mấy người bạn trong một căn nhà 3 phòng ở một nơi xa xôi, mỗi ngày phải dậy sớm trước 2 tiếng để ngồi xe lửa đi làm. Chị ấy ngủ ở căn phòng nhỏ nhất, bên trong chỉ chứa một chiếc giường rộng độ chừng 1m2, căn bản không thể ngủ được 2 hai người.
Về sau chị họ mời tôi ăn cơm, giúp tôi đặt được một khách sạn tốt, còn dặn đi dặn lại tôi sau khi về đến nhà đừng có nói sự thật này cho Mợ biết, vì sợ mọi người trong nhà sẽ lo lắng khi biết được sự thật.
Có bao nhiêu người trưởng thành đang sống ở bên ngoài, quen với việc bản thân chịu nhiều khổ nhọc, lại nói dối gia đình là không sao. Có bao nhiêu người trưởng thành, dù khó khăn đến đâu cũng muốn dệt ra một chút ngon ngọt cho ba mẹ nếm, dù có mệt mỏi có nghèo khổ đến mấy cũng sẽ không mở miệng oán trách ba mẹ nữa lời.
Trong “U can U BiBi” có một cuộc tranh luận “cuộc sống bên ngoài không tốt có nên nói cho ba mẹ biết không”. Trong chương trình Phó Thủ Nhĩ nói: “ba mẹ đối xử với chúng ta không hài lòng, nghiêm túc hơn nhiều so với chính chúng ta, có lúc, bạn đã vượt qua rồi, nhưng họ thì không.”
Có lần đi công tác bên ngoài, tôi gọi wechat nói chuyện với mẹ bảo bị cảm lạnh trong người nên có hơi sốt một tí. Hôm đó sau khi uống xong thuốc cảm, tôi ngủ một giấc mê man, điện thoại thì lại hết pin, mẹ tôi gọi rất nhiều cuộc nhưng đều là thuê bao.
Đến lúc tỉnh dậy thì đã là sáng sớm của ngày thứ 2 rồi, sau khi cắm sạc mở lại điện thoại, nhìn thấy mười mấy tin nhắn văn bản và tin nhắn giọng nói không được truyền đi đến từ mẹ tôi.
Tôi trả lời wechat mẹ, bảo con không sao, không ngờ rằng mẹ vẫn chưa ngủ, lập tức gọi điện thoại liền cho tôi. Mẹ lo lắng sức khỏe tôi có vấn đề, điện thoại cũng không kết nối được, mẹ tôi lại không còn phương thức nào khác để liên lạc, chỉ có thể cầm chặt điện thoại không rời với nét mặt lo lắng tột độ, cho đến khi tôi bảo là không có chuyện gì thì mẹ tôi mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi càng lúc càng nhận ra, tình yêu ba mẹ giành cho con cái, sâu đậm hơn nhiều so với trong trí tưởng tượng của tôi. Nhưng phàm người làm cha mẹ cho dù chỉ một trận bệnh nhỏ của con cái cũng đủ làm cho họ nôm nốp lo sợ, một chút phiền phức cũng đủ làm cho họ mất ngủ thâu đêm, một chút tuổi nhục cũng làm họ khắc khoải, tự trách .
Phận làm con cái, cũng giống như bảng dự báo thời tiết trong thế giới của bậc làm cha mẹ, yêu thích, giận dữ, đau buồn, vui vẻ kết nối với nắng mưa, nóng lạnh của ba mẹ.
Có người nói: “người trưởng thành vì để trốn ra ngoài chơi mà nói dối với ba mẹ, người trưởng thành vì muốn ở nhà mà nói dối với bạn bè.”
Suy nghĩ tường tận hình như đích thực là như vậy, chúng ta đều từ một đứa trẻ không có hứng thú với gia đình, trở thành một người lớn biết bận lòng với gia đình, từ một đứa trẻ tinh nghịch thích ăn cơm bên ngoài, trở thành người trưởng thành nhớ đến những món ăn gia đình mẹ thường hay nấu.
Trước kia vì để có thể ra ngoài chơi cùng bạn bè, mà vắt óc suy tính tìm mọi lý do để lừa ba mẹ; sau này bạn bè một ít đi, cũng bắt đầu ghét ồn ào, náo nhiệt, khi thỉnh thoảng có tiệc, ngược lại thích tìm lý do để trốn ở nhà.
Trước kia vì để xin nhiều tiền từ ba mẹ, sẽ vắt óc suy nghĩ, tìm đủ mọi lý do; trưởng thành rồi, dùng tiền kiếm được mua cho ba mẹ những món đồ rồi nói dối rằng” cái này thật sự rất rẻ, không mắc chút nào.”
Trước kia vì không muốn phải đi học, luôn giả vờ với ba mẹ là con bị bệnh rồi; cuộc sống một mình sau này, có sốt, có nằm viện cũng không để lộ ra nữa phần cho họ biết, Lúc nghe điện thoại của ba mẹ đều giả vờ nhẹ nhàng nói: “con đã ăn cơm rồi, dạo gần đây con rất khỏe.”
Trước đây muốn được nhiều hơn nhiều hơn nữa, hiện tại muốn bỏ ra nhiều hơn nhiều hơn thế nữa. Thực ra, chúng ta đều biết, đối với người trưởng thành mà nói, muốn trở thành loại người tử tế đó, thật sự không dễ dàng chút nào.
Nhưng chúng ta đều hiểu rằng, trước mặt ba mẹ, giả vờ thể hiện ra cái vẻ ấy trước mặt ba mẹ có thể làm cho họ yên tâm, không còn thấp thỏm lo âu, nói ra “lời nói dối” sẽ khiến cho họ cảm thấy được sự an tâm. Thà nói trong hành trình đi đến trưởng thành, chúng tôi học được cách yêu và báo đáp còn hơn nói người trưởng thành dùng “nói dối” để giữ lấy cái thể diện ấy.
Nguồn: Weibo Việt Nam (Dịch bởi: BÍt TuỐt)