Em nhớ anh đến khắc khoải, đau lòng. Người ta bảo nếu tình yêu cần một phần dũng cảm thì yêu xa cần cả nghìn lần như thế. Em đã không tin cho đến khi tự mình trải nghiệm.
Mỗi sáng thức dậy, mở mắt tìm điện thoại, chỉ để nhắn cho nhau một tin nhắn hỏi thăm. Mùa hè hay đông, cũng cảm thấy ngày trôi qua thật dài khi tất cả những gì em có chỉ là nỗi nhớ và nụ hôn môi thật xa vời trên màn hình điện thoại.
Em biết lấy gì để vá lấp những khoảng trống, những lo lắng trong lòng hả anh? Mình cứ nói nhớ nhau thật nhiều, nhưng cuộc đời chẳng dễ dàng cho cả hai. Hoặc là chúng ta vốn chẳng yêu nhau nhiều đến mức có thể bất chấp mọi điều mà đến gần với nhau hơn.
Tình yêu chưa bao giờ dễ dàng cả, với chúng ta lại càng không. Luôn nghi hoặc, luôn lo sợ. Yêu nhiều quá nên nghĩ suy cũng nhiều thêm. Lùi lại hay tiến lên? Chờ đợi hay buông bỏ? Đôi lúc cũng thật khó khăn để lựa chọn.
Yêu xa là cảm giác bất lực và trống vắng đến phát khóc mà ta chẳng thể làm gì được. Chẳng thể nhận được một cái ôm an ủi, chẳng thể được hôn lên trán và nói rằng ” Em hãy cứ an tâm.”.
Yêu xa, anh biết không, hơn một lần em say khướt, ước rằng giá như ngủ thiếp đi một lúc, mở mắt ra đã thấy anh bên cạnh.
Yêu xa, không ít lần em tự hỏi, anh có yêu em nhiều như những gì em đã cho đi…?
Trích “Anh ấy đã không nắm tay tôi”.