Tôi có một người bạn qua mạng

Tôi có một người bạn qua mạng, Anh bỗng nhiên xuất hiện vào cuộc sống vốn dĩ tĩnh lặng như mặt hồ thu của tôi thông qua một dòng tin nhắn trên mạng xã hội. Từ đó chúng tôi có một mối liên hệ vô hình mà tôi cứ ngỡ sẽ chẳng kéo dài lâu.

Một ngày nắng nhạt rải đều trên ô cửa nhỏ, anh ấy nói sẽ mang đến cho tôi một món quà. Nhấn vào đường link anh gửi, nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt, phút chốc tôi biết rằng bản thân mình chưa hề chuẩn bị cho những trải nghiệm bất ngờ như thế này. Nắng bỗng tắt từ phía bên kia thành phố, trời sắp đổ mưa.

Dạo gần đây, anh ấy thường hay trêu đùa tôi với những câu nói lạ lùng. Tuy tôi không hiểu chúng rõ ràng vì trước đây chưa từng nghe qua, nhưng hằng ngày anh vẫn gửi tin nhắn cho tôi một cách đều đặn. Liệu đây có phải một sự quan tâm từ phía nam giới không? Nhìn vào ô kính xám nhạt, tôi chưa tìm được câu trả lời cho bản thân, nhưng tôi biết mình vẫn sẽ được anh nhắn cho mỗi ngày.

Tôi có một người bạn qua mạng- Anh nói muốn cùng tôi trải qua một trò chơi thử thách 7 ngày. Đây là một trò chơi phổ biến trong cộng đồng của anh và các bạn nam khác. Tôi không hiểu thế giới của con trai, cũng chưa từng tưởng tượng bản thân sẽ phải làm gì trong trò chơi này, nhưng tôi biết nếu mình không tham gia anh sẽ rất không vui và tôi không muốn điều đó xảy ra. Tiếng gọi của mẹ làm tôi bật dậy khỏi dòng suy nghĩ, chỉ là 7 ngày thôi mà.

———

Ngày đầu tiên của thử thách, anh muốn tôi gửi cho anh vài tấm ảnh tự chụp. Anh nói muốn giới thiệu tôi với bạn bè. Tôi thường không thoải mái với việc chụp hình bản thân, lại càng không quen với việc gửi nó cho người lạ. Đôi khi những quy tắc của cuộc chơi khiến anh và các bạn có phần lạ lùng. Nhưng vì đã tham gia nên tôi cũng chấp nhận thử thách. Chỉ là một thử thách thôi mà.

Ngày thứ 2 của thử thách, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Anh nói những người bạn của anh rất thích tôi và họ muốn nhiều hơn những bức hình tĩnh lặng. Dường như anh và các bạn chia sẻ nhau mọi thứ, nên chắc chắn tôi phải cho họ tìm hiểu về mình nhiều hơn rồi. Tôi thay bộ đồ thật đẹp chưa từng mặc qua, bóng in hằn lên nền xám tro của ô cửa nhỏ, chắc họ muốn tìm hiểu về mình nhiều hơn mà thôi. Chỉ là tìm hiểu thôi mà.

Ngày thứ 3 khi khoảng trời trong phòng vẫn ngả màu xám tối, anh bày ra một trò chơi với các vật dụng trong phòng và tôi có thể cùng tham gia. Anh ấy lần đầu khen tôi xinh đẹp, đó cũng là chàng trai đầu tiên nói như vậy với tôi. Sau khi cùng anh và bạn thực hiên yêu cầu của thử thách, bụng dưới của tôi có những cơn đau râm ran kéo đến. Có lẽ hôm nay tôi ăn hơi nhiều chăng, nhanh chạy đi tìm cho mình một viên thuốc, đồng thời đem nệm đi thay. Chỉ là đau bụng thôi mà.

Ngày thứ tư, sau khi cơn đau bụng qua đi, anh muốn tôi lại chơi một trò chơi mới. Hôm nay có một vài cô gái cũng tham gia vào cuộc gọi, tất thảy họ đều xinh đẹp và nhỏ nhắn. Các bạn nữ đều đeo bịt mắt, cùng một đội và chơi cùng lúc với nhau. Các bạn nam sẽ tham gia khi chúng tôi đã sẵn sàng. Một vài bạn nữ bỏ cuộc khi thử thách chưa kết thúc và màn hình tối đen từ đó. Tuy không có nhiều tiếng cười nhưng tôi nghĩ anh và các bạn nam đều rất thích thú vơi trò chơi này. Trò chơi kéo dài khá lâu khiến cơn đau bụng của tôi trở nên tệ đi, trong lúc đó các bạn nam vẫn muốn tiếp tục ván dang dở.Nhìn những vệt đỏ trên ô cửa xám đậm,tôi tự nhủ chắc sẽ kết thúc nhanh thôi mà.

Ngày thứ năm của thử thách, tôi nghĩ mình bị ốm nên người hơi mệt mỏi. Tuy muốn thiếp vào giấc ngủ nhưng ngay lập tức nhận được cuộc gọi của anh. Anh và các bạn đã đợi tôi rất lâu nên muốn tôi trở lại cuộc gọi thật sớm. Hôm nay anh muốn tôi tham gia cùng em trai mình. Trò chơi diễn ra rất lâu và tôi nghĩ các bạn nam đều muốn nó tiếp tục. Nhưng em trai tôi đã mệt, em ngáp ngủ chảy cả nước mắt nên tôi nói rằng hãy để em trai mình nghỉ ngơi. Anh kiên quyết muốn chúng tôi phải chơi tới cùng. Tôi nhất định tắt cuộc gọi để em trai về phòng. Đừng lo em trai, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Ngày thứ 6, bầu trời qua ô cửa vẫn đen kịt như thế. Tôi uống thêm một liều thuốc giảm đau và bật cuộc gọi, lại thêm cơn đau râm ran ở bụng. Trò chơi hôm nay khác với mọi ngày, tôi sẽ mang theo điện thoại và ra ngoài cùng các bạn. Thời tiết dạo gần đây có vẻ rất tệ, mùi ngai ngái của đất ẩm khiến tôi buồn nôn. Tôi nghĩ ngày mai mình nên đi gặp bác sĩ, nhưng hôm nay có lẽ nên uống thêm thuốc. Lắng nghe âm thanh của vỉ thuốc chạm xuống nền gạch lạnh băng, uống thuốc là sẽ ổn thôi mà.

Ngày cuối cùng của thử thách, tỉnh dậy với tia nắng chói qua ô cửa, tôi bật cuộc gọi và dự định sẽ kết thúc trò chơi hôm nay. Ngày cuối nên anh còn chu đáo dặn tôi chuẩn bị những món đồ để chơi cùng họ. Cuộc gọi vẫn đông đúc như thường lệ, hôm nay còn có thêm một bé gái, cô bé với mái tóc hơi rối và sơn móng tay đỏ, đuôi mắt cô bé luôn cụp xuống trông có vẻ buồn ngủ. Cuộc gọi kết thúc và tôi ngỡ mối liên hệ giữa tôi và anh cũng đã đứt đoạn ở đây. Song anh nói chưa thể, anh còn nhiều món quà muốn gửi tới tôi, lần này còn muốn gửi cho cả gia đình tôi nữa. Vô định trước màn hình, thứ duy nhất tôi nghĩ đến là ký ức trong trò chơi vừa xong. Cô bé với móng tay đỏ và mái tóc rối bời. Dừng lại mọi nghĩ suy, mặc cho nút xanh đang nhấp nháy nơi màn hình thông báo. Tôi bước ra ngoài hít, một hơi thật sâu mặc cho mùi hương quanh khu phố vốn dĩ chưa từng dễ chịu. Tôi muốn đến thăm bác hàng xóm với bộ đồ xanh rêu người mà chúng tôi luôn tin tưởng. Tôi sẽ kể bác ấy nghe về câu chuyện người bạn qua mạng mà tôi đã gặp, bác ấy sẽ lại bắt tay tôi và mọi chuyện sẽ lại ổn thôi, đúng chứ ?

Tôi có một người bạn qua mạng- Hôm nay anh ấy và các bạn không còn xuất hiện trên cuộc goi nữa, bác hàng xóm với bộ đồ xanh rêu đã cùng cậu ấy chơi một trò chơi khác. Bố mẹ tôi dự định sẽ dẫn tôi đi kiểm tra sự cố đau bụng mấy ngày nay, em trai cũng không còn ngáp ngủ chảy cả nước như trước. Tôi không biết liệu mình có được gặp lại cô bé với mái tóc rối đó hay không, nhưng tôi tin cô bé cũng như tôi, luôn tin tưởng vào cuộc sống. Rồi chúng tôi sẽ lại cùng các bạn quanh khu phố đi tản bộ, cùng ăn kem trong tiết trời đông, cùng nhau tám những chuyện không đầu không cuối, lại tiếp tục bước về phía trước. Ô cửa sổ hôm nay, nắng vàng ươm.

———————————————-

Đôi dòng tâm sự:

– Đây là câu chuyện mình viết lấy ý tưởng từ vụ án phòng chat thứ N và các nạn nhân của vụ án.

-Tất cả các chi tiết trong truyện đều được mình ẩn dụ và viết theo ý nghĩa tươi sáng nhất.

-Tuy thông điệp mình mang lại có đôi phần khó hiểu, nhưng điều mình muốn truyền tải chính là: Dù cho các nạn nhân của xâ.m h.ạ.i t.ình d.uc có phải trải qua những gì, họ vẫn luôn có thể có một cuộc sống bình thường, một tương lai sẽ luôn có nắng vàng.

-Cảm ơn tất cả mọi người nếu mọi người có thể lan tỏa những thông điệp mà mình muốn nói.

-Xin gửi lời cảm ơn tới tất cả những bạn/anh/chị đã cùng mình làm nên câu chuyện này. Đặc biệt là bé Chau Hai Lam đã giúp mình phần tranh

Nguồn: Weibo Việt Nam (Tác giả: Thu Huyền)

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *