Vào buổi chiều cách đây mấy ngày trước, lúc tôi đang làm việc nhà bất chợt nghe được tiếng cười bên ngoài cửa sổ vọng vào, rướn người ra cửa sổ xem thì mới phát hiện, hóa ra một ông cụ đang chụp ảnh bạn nhảy của mình bằng điện thoại di động, tuy không có âm nhạc nhưng bà cụ đó đánh nhịp bằng miệng, cảnh tượng trông rất hạnh phúc.
Tôi đoán có lẽ do ánh mặt trời đẹp nên hai cụ già mới ra ngoài dạo một vòng, sau đó nhất thời nổi hứng, mang khẩu trang tham gia hoạt động giãn gân cốt một chút dù cực khổ nhưng vui vẻ, nhưng cũng chính vì những hành động trong vô tình ấy mà như chạm vào con tim tôi.
Không lâu sau này, hai cụ già ấy phát hiện tôi ở phía bên cạnh đang xem thì cười vẫy vẫy tay chào tôi, sau đó tay trong tay bước đi cùng nhau. Nhưng trong cái khoảnh khắc họ nắm tay nhau bước đi, tâm trạng tôi có chút hỗn tạp.
Nói cho vui nhé, giống như là vẫn còn mang một chút buồn, nhưng buồn lại không phải là sự đau khổ, nếu bạn đã từng trải qua thì sẽ hiểu, là độc thân sau khi bị cho ăn một đống cẩu lương vào miệng, trộn lẫn đủ cả mùi vị, đồng thời cũng chứa đựng sự ghen kị và khát khao một tình yêu dài như vậy.
Trước đây ngưỡng mộ tình yêu của rất nhiều người, ví dụ một cặp đôi khoe ảnh với nhau trong khoảnh khắc bạn bè, người trẻ tuổi ôm hôn nhau trên phố, nhưng sau này chỉ biết ngưỡng mộ những cụ già tay dắt tay nhau. Vì việc hạnh phúc nhất trên thế giới này, không có gì hơn khi hai người thích nhau lúc còn trẻ, rồi yêu nhau cho đến khi tóc bạc phơ.
Có lẽ cánh cửa tư tưởng đã được khai thông bởi đôi vợ chồng già, tôi nhớ lại việc ba mẹ ở nhà thường xuyên cải nhau. Có thể nói họ đã sống với nhau đã 30 năm rồi, cũng cải nhau đã 30 năm rồi, họ luôn nghiêm túc, tích cực tranh luận về một cái gì đó, vì vậy tôi cứ nghĩ, họ vì tôi mới kiên trì mà không ly hôn, gắng gượng từ năm này đến năm kia.
Cho đến một lần, ba tôi uống quá chén, ở trong nhà nói: “lúc còn trẻ ba với mẹ mày tính khí nóng nảy, hễ ráp lại với nhau là cãi nhau, nhưng chửi riết cũng thành quen, tuy bề ngoài ba và mẹ m luôn cãi nhau, nhưng việc hãnh diện nhất cuộc đời của ba mày chính là lấy được mẹ mày đấy.”
Và mẹ tôi chỉ đáp lại ba tôi 1 câu kèm theo nụ cười: “chứ không phải bị ông giành lấy ha”. Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu được rằng, tôi từ trước đến này luôn ảo tưởng về vị trí của mình trong mối quan hệ tình cảm của họ, cũng hiểu được không có loại tình cảm tạm bợ nào mà có thể duy trì lâu dài.
Giống như ba mẹ tôi vậy, tuy có một vài người bề ngoài hoàn toàn không giống nhau, tính cách cũng trái ngược nhau, nhưng sau khi họ yêu nhau, luôn có thể trở thành hình dáng của người mà bản thân họ yêu, trở nên ngấm ngầm, trở nên không còn cô đơn và cũng trở nên thực tế và tràn đầy sinh khí trong cuộc sống.
Hóa ra yêu có thể thay đổi được nhiều chuyện mà mình không hay biết, ba tôi không còn bất cẩn, qua loa nữa, mẹ tôi cũng học được cách quản lí cuộc sống của hai người.
Họ biết đối phương thích ăn những gì, đoán ra được câu nói tiếp theo của đôi bên sắp nói ra là gì, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, hai người ngày càng giống nhau, như những chuyện vụn vặt thường ngày trong cuộc sống, trên thực tế nó cũng là một lối đi bí mật của tình cảm trên một chặn đường dài.
Tôi đã từng thấy ông chủ của một tiệm ăn nhỏ và vợ ông chủ vừa đặt đơn vừa nói cười; từng nghe thấy con trai và con gái đi siêu thị, tranh luận mặc cả về những gì làm trong buổi tối và cũng thấy qua những tiếng oán than của bạn bè, thời khắc hạnh phúc khi nhận video của bạn trai.
Mỗi lần nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, tôi đều cảm thấy rất ấm áp, và cũng luôn nghĩ: “làm cách nào để có một tình yêu lâu dài mà không chia tay đây?” nhưng tình yêu thực sự giống như nấu một món ăn vậy, ngay cả khi công thức có sẵn rồi, mùi vị mà chúng ta làm ra cũng hoàn toàn khác nhau, không ai giống ai, tình yêu cũng như vậy đấy.
Có người thì thích dễ thương, thêm chút ngọt ngào; có người thì thích giản đơn, ít một chút mặn mà; có người thì thích hống hách, độc đoán, đanh đá một chút, có hàng vạn kiểu yêu và cũng có hàng vạn cách để duy trì hương vị tình yêu. Chúng ta không có cách nào trở về ban đầu 100% để khiến đối phương thích, nhưng chúng ta lại có thể mỗi một ngày từ nay trở về sau, làm cho khẩu vị vô hạn của đôi bên nhất quán làm một.
Yêu là thề non hẹn biển, yêu là khe nhỏ sông dài, yêu là như keo như sơn, yêu cũng là bình thường thôi, ý nghĩa lớn nhất của tình yêu không phải làm cho người khác học được nó, bắt chước theo nó, mà là có thể khiến bản thân mỗi người tự định nghĩa được cái gì mới gọi là tình yêu.
Mong rằng tất cả mọi người trong cuộc sống ngày đều có thể gặp được một người nào đó, cùng nói về một tình yêu lâu dài mà không chia tay, đời người chỉ cần 2 lần may mắn là đủ, một lần để gặp được bạn, một lần để cùng bạn đi đến hết cuộc đời.
Nguồn: Weibo Việt Nam (Dịch Nhụy Hi)