Ngày chuẩn bị nghỉ hưu,chồng gọi thợ đến đập căn phòng sau nhà nơi tôi đã dạy thêm Tiếng Anh 30 năm. Chồng nói: “Nhà nước cho nghỉ hưu thì nên nghỉ ngơi để an hưởng tuổi già. Không dạy dỗ gì nữa hết”.
Căn phòng nhỏ nhưng chứa bao nhiêu kỷ niệm của cô và các thế hệ học trò trong bao nhiêu năm qua. Tôi đứng lặng nghe những nhát búa đập vào tường mà như đập vào tim mình. Trong tôi dâng lên bao cảm xúc khó tả. Tôi như thấy đâu đây những gương mặt thân quen,đáng yêu. Các em không kể nắng mưa bảo tố đều đặn mỗi tối đến căn phòng này để chinh phục một thứ tiếng được cho là rất quan trọng cho tương lai các em. Có em đến học không sách, bút, vở (vì chạy sô nhiều môn nên quên). Nên cô cứ để sẵn vài quyển sách,vở, bút trên bàn em nào cần tự lấy. Có em chưa kịp ăn nên mang theo ổ bánh mì ăn tạm. Có em rất nghịch,có em ngoan hiền.
Ngoài dạy kiến thức còn giúp các em gỡ rối những vấn đề tuổi mới lớn thường mắc phải. Đa số các em học thêm ở đây khi vào đời các em đều thành đạt.Có em là kỹ sư,bác sĩ,du học và định cư ở nước ngoài hoặc có công việc ổn định. Mỗi dịp lễ tết đến thăm cô thường nói:”Thưa cô cho chúng em ra thăm lớp học” Rồi tranh nhau tìm ra chổ ngồi khi xưa của mình. Tìm ra những dấu tích mà mình đã để lại trên bàn. Rồi viết lên bảng những dòng chữ yêu thương. Lớp học cũng là nơi cô dọn bàn ăn cho mấy chục học sinh khi các em đi chơi về bị đói. Cũng là nơi mở bàn tiệc chia tay khi năm học kết thúc,tiển các em chuyển cấp, lên các lớp trên.
Những chiếc bàn đầy chữ mà bao thế hệ học sinh để lại. Nào chữ ký, hình trái tim,câu thơ, dấu gạch phân chia chổ ngồi,thông điệp để lại cho ai đó ” I love you”. Rồi đây những chiếc bàn sẻ được tháo ra có thể làm củi đun,có thể đóng thành chậu trồng rau trồng hoa nhưng những kỷ niệm với căn phòng này sẻ không bao giờ phai. Khi căn phòng đã được đập xong,gạch vỡ,bàn ghế được chuyển đi. Chồng cải tạo thành nơi trồng rau và hoa. Trên là giàn lan,dưới rau và hoa. Có hệ thống phun sương tự động. Hoa là thú vui của chồng.Rau trái là thú vui của vợ.
Chồng sợ tôi nghỉ hưu buồn nên nói:”Từ nay em có thể làm bất cứ việc gì em thích”. Khi năm học 21_22 kết thúc cũng là lúc tôi hoàn thành xuất sắc sự nghiệp trồng người của mình. Xác định từ nay cuộc đời mình sẻ sang trang mới. Cảm giác của người được là tỷ phú thời gian thật khó tả. Tôi đã có kế hoạch cho tuổi hưu của mình. Làm gì để khỏi nhàm chán khi bị rảnh rỗi gặm nhấm. Việc đầu tiên là tôi xách ba lô lên và đi. Tôi sẻ đi đến những nơi mà tôi chưa được đi. Tôi sẻ đến thăm người thân và bạn bè mà lâu nay vì công việc tôi chưa được đến. Một tháng trời sau khi nghỉ hưu tôi đã làm được điều đó.
Khi xách ba lô trở về nhà tôi lại phân chia thời gian trong ngày để vừa rèn luyện sức khoẻ,vừa giải trí. Con cái thì có cuộc đời riêng của nó. Khi nào nó cần thì mình đến. Tôi may mắn có hai cô con gái giỏi giang hiếu thảo. Cả hai đều có học bổng toàn phần học thạc sĩ ở nước ngoài. Con gái đầu lòng đã có bé trai 5 tuổi hiện sống ở SG. Con gái thứ hai đang du học. Con gái nói:” Mẹ cứ thảnh thơi an vui,khi nào nhớ cháu thì vào chơi”. Vậy là tôi thực sự rảnh rỗi. Tôi dành thời gian nhiều để chuẩn bị tỉ mỉ ba bữa ăn trong ngày sao cho ngon,chất lượng kể cả chay và mặn. Chơi đàn ghi ta,mình đệm cho mình hát. Xem lại những bộ phim kinh điển, đọc những cuốn sách mình thích.Tập yoga,tập dân vũ với bạn bè. Buổi sáng cùng chồng thưởng thức bữa sáng, uống trà nghe nhạc và xem những chú chim tắm sương dưới giàn lan. Cuối ngày cùng chồng tắm biển,đi bộ,đi dạo.
Cuối tuần cùng chồng đi chơi xa một chút để đổi gió. Đa số thời gian mình tập trung thiền định. Đọc sách,xem phim về phật, nghe phật pháp để hiểu thêm về đạo phật,một tín ngưỡng thượng thừa mà được UNESCO chọn làm đại diện cho tôn giáo trên thế giới. Như vậy về hưu có buồn không?
Bài viết và ảnh của tác giả : Thi Uoc Nguyen